Mục lục
Chiến Thần Tu La
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 729

Giang Nghĩa đẩy va li về phía trước, thờ ơ nói: “Tôi không đến đây để kết bè kết phái, tôi đến đây để cứu người. Tân Tử Dân bị các người bắt cóc đúng không? Tiền ở đây, thả người ra cho tôi.”

Câu trả lời tương đương với việc trực tiếp từ chối “ý tốt” của Phương Phiến Tam.

Anh ta có hơi khó chịu.

Một người thuộc hạ hung tợn nói: “Này, nhóc con, đừng có rượu mời không uống muốn uống rượu phạt. Anh Tam của tụi tao coi trọng mày là phúc phần của mày, bao nhiêu người muốn anh Tam nhận làm đàn em đều không được. Mày có cơ hội mà còn không biết nắm chắc à?”

“Nói cho mày biết, theo anh Tam thì sau này muốn ăn có ăn, muốn uống có uống, tiền tài một đống, phụ nữ đếm không xuể, ngày lành hưởng không hết!”

Nghe thì có vẻ thật sự không tồi.

Nhưng Giang Nghĩa vốn không dao động, anh không nói một lời đứng yên tại chỗ, lẳng lặng nhìn Phương Phiến Tam.

“Ha ha, nhóc con mày bị câm sao? Tao thấy mày…”

Phương Phiến Tam ngăn cản thuộc hạ tiếp tục nói chuyện.

Anh ta nhìn vali trên tay Giang Nghĩa: “Nếu cậu không muốn thì quên đi, tôi cũng không thích ép buộc người khác. Theo thoả thuận, giao dịch đi.”

Phương Phiến Tam chỉ vào vali, “Trong đây có có mười lăm tỷ tiền mặt đúng không? Mở ra tôi xem.”

Giang Nghĩa ấn vào cái nút, mở vali hành lý ra, từng xấp tiền mặt mới tinh lộ ra, cả một vali, mười lăm tỷ, thật sự có mười lăm tỷ!

Phương Phiến Tam hài lòng gật đầu.

Giang Nghĩa đóng vali lại, “Người tôi muốn đâu?”

Phương Phiến Tam vỗ vỗ tay.

Ngay sau đó, có một thuộc hạ áp một ông già đi ra, đúng là Tân Tử Dân đã bị bắt cóc! Tay ông ta bị trói chặt sau lưng bằng một sợi dây thừng.

Cả người bẩn thỉu, trên trán còn có vết máu hằn sâu.

Nhìn vậy là biết mấy ngày nay ông ta đều bị tra tấn dã man, thậm chí còn có xu hướng bị bạo hành.

Giang Nghĩa rất tức giận, nhưng trước khi cứu được Tân Tử Dân, anh cần phải nhẫn nại.

Phương Phiến Tam nhìn đàn em bằng ánh mắt nhắc nhở.

Tên đàn em đạp vào lưng Tân Tử Dân, để Tân Tử Dân thất tha thất thểu đi về phía trước, “Ông già, ông có thể cút rồi.”

Tân Tử Dân nước mắt nước mũi giàn giụa, khóc lóc đi đến chỗ Giang Nghĩa.

Giang Nghĩa trực tiếp móc dao găm ra cắt đứt sợi dây thừng, sau đó lấy ra khăn tay lau vết bẩn trên mặt Tân Tử Dân.

“Giang Nghĩa, xin lỗi, làm hại cậu bị liên lụy rồi.” giọng nói Tân Tử Dân rất yếu ớt và bất lực.

“Những chuyện này trở về rồi nói.”

Việc quan trọng trước mắt là bảo vệ sự an toàn của Tân Tử Dân, tuy Giang Nghĩa rất muốn ra tay dạy dỗ đối phương, nhưng nghĩ rằng làm vậy có thể sẽ mang đến nguy hiểm cho Tân Tử Dân, anh đành nhẫn nhịn tiếp.

Tất cả đều lấy việc bảo vệ Tân Tử Dân làm trọng.

Chuyện báo thù sau này có thể từ từ tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK