Mục lục
Chiến Thần Tu La
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 617

Nhưng khi khóe mắt anh ta liếc sang Giang Nghĩa trong đám người, trong lòng Dương Tuấn Thiên sinh ra suy nghĩ cực kỳ đáng sợ.

Chẳng lẽ…

“Không thể nào, một bác sĩ, người ngoài ngành mà thôi, sao có thể?”

Nhưng người vừa lái 458 ra ngoài không phải chính là Giang Nghĩa sao?

Hơn nữa anh và Lâm Mộng Vân chân trước chân sau tới trại huấn luyện, đủ để chứng minh người Lâm Mộng Vân nhìn thấy trên đường chính là Giang Nghĩa!

Dương Tuấn Thiên lúc này mới hiểu ra.

‘Tuyệt kỹ’ mà Lâm Mộng Vân luôn miệng nói, không phải ‘tuyệt kỹ’ mà mình chưa hoàn thành, mà là kỹ thuật đặc thù Giang Nghĩa sử dụng bị cô ta nhìn thấy trên đường.

Chỉ là, vì là chiếc 458 cũ nát ấy, cho nên Lâm Mộng Vân hiểu lầm rằng người lái là Dương Tuấn Thiên.

Sau khi biết chân tướng, Dương Tuấn Thiên càng tức giận.

Cô gái mình thích lại sùng bái một người đàn ông khác, chuyện này đổi thành bất kỳ một người đàn ông bình thường nào khác cũng không thể tiếp nhận.

Dương Tuấn Thiên cắn răng, hận ý đối với Giang Nghĩa lại tăng thêm vài phần.

Nhưng bây giờ không phải lúc anh ta quạu quọ với Giang Nghĩa, Chúc Minh đi tới lạnh lùng nói: “Có chơi có chịu, gọi điện thoại cho thằng cha khốn khiếp Lâm Gia Vinh đi, kêu ông ta cút đến đây cho ông!”

Sắc mặt Dương Tuấn Thiên vô cùng khó coi, trước đây anh ta còn coi thường Chúc Minh, thề son sắt rằng có thể đánh bại Chúc Minh. Kết quả thì sao? Bị người ta hạ gục!

Thật quá mất mặt.

Đặc biệt còn bị mất mặt trước mặt Lâm Mộng Vân nữa, Dương Tuấn Thiên muốn chết quách đi cho rồi.

Lâm Mộng Vân cũng rất xấu hổ.

Có chơi có chịu, nên cô ta phải gọi cho ba mình bảo ông ta đến đây một chuyến, nhưng nếu làm như vậy thì mặt mũi của đội đua Ferrari sẽ mất hết!

Nhưng nếu không gọi cú điện thoại này, vậy bọn họ sẽ bị người ta nói gì?

Đội đua không giữ chữ tín, sẽ bị các tay đua trong giới chế nhạo.

Lâm Mộng Vân khó khăn rút điện thoại ra, không cam lòng mở danh bạ điện thoại, Dương Tuấn Thiên đứng bên cạnh cũng không nói nên lời, tạo thành cục diện này là do kỹ năng của anh ta kém cỏi.

Tít!!!

Lúc Lâm Mộng Vân đang chờ đối phương nghe máy, đột nhiên một cánh tay cường tráng ấn nút tắt.

“Hửm?”

Lâm Mộng Vân ngẩng đầu lên thì thấy Giang Nghĩa đã ấn nút tắt.

Anh cười nói: “Không cần gọi.”

Không cần?

Vậy chẳng phải không giữ chữ tín sao?

Dương Tuấn Thiên đứng bên cạnh hung dữ nói: “Cái đầu heo mày đang nghĩ gì vậy? Đối với một tay đua mà nói, chữ tín quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác!”

Giang Nghĩa cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK