CHƯƠNG 487
Đinh Nhị Tiến không nói gì, cởi áo khoác của mình xuống trước, ném cho Từ Thông.
“Bác trai, bác đây là làm gì thế?” Từ Thông hỏi.
“Làm gì? Ha ha, cậu quên mất chính cậu đặt cược sao? Một tháng này, quần áo một nhà cao thấp của chúng tôi đều do cậu giặt!”
Nước mắt Từ Thông cũng rơi xuống rồi.
Anh ta đường đường là dân sống ở nước ngoài về, lương hàng năm mấy tỉ, thế mà luân lạc đến mức giặt quần áo cho người ta một tháng, cái này nói ra cũng quá mất mặt.
Từ Thông nhìn nhìn vợ mình, lại nhìn ba vợ.
Kết quả Vương Phượng Nhã và Vương Chí Vinh đều lúng túng quay đầu, món nợ này là của bản thân anh ta, hai cha con họ Vương cũng không muốn dính vào.
Đinh Thu Huyền hừ lạnh một cái: “Loại người này thật là buồn nôn, áo quần của con không cần anh ta giặt, chỉ là để anh ta nhớ kỹ, sau này đừng có mà đắc ý như vậy!”
Đinh Nhị Tiến nở nụ cười.
“Không sao, chỉ quần áo một mình ba đã đủ cho cậu ta giặt rồi.”
Ông nhìn Từ Thông, xấu xa vừa cười vừa nói: “Từ Thông à, áo quần của bác vừa bẩn vừa hôi, đặc biệt là đồ trong, giống như là nhặt từ ống cống về vậy, con ngàn vạn đừng chê nhé. Ha ha ha ha…”
Đừng ghét bỏ?
Khuôn mặt ghét bỏ của Từ Thông đến cơm cũng ăn không vô.
Vì sao mạng của anh ta lại khổ như vậy? Vì sao mỗi lần muốn có chỗ tốt, đến cuối cùng đều thua không còn một mảnh?
Giang Nghĩa, nhất định là khắc tinh của anh ta.
Trêu chọc ai không được, cần gì cứ phải trêu vào Giang Nghĩa? Cái này đã chú định anh ta xui xẻo rồi.
Sau bữa cơm tối.
Người nhà họ Vương rời đi, Đinh Thu Huyền cũng đứng dậy chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi.
Bữa cơm đêm nay ăn thật lâu, có buồn, có vui, trải qua vui buồn, người cũng mệt mỏi.
Lúc này, Giang Nghĩa đưa tay giữ lại cánh tay cô.
“Sao thế?” Đinh Thu Huyền hỏi.
“Thu Huyền, còn một tiếng nữa là bước sang năm mới, anh muốn đưa em đến một nơi.”
“Hả?”
Đinh Thu Huyền hơi do dự.
Đã 11 giờ đêm, bên ngoài tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả.
Đêm rồi mà còn đi dạo bên ngoài, cô cảm thấy không an toàn.
Đinh Nhị Tiến lại nói: “Ôi chao, hiếm khi thằng Nghĩa dẫn con đi chơi, con đi đi. Còn trẻ mà cứ quanh quẩn ở nhà mãi cũng không tốt.”
Đinh Thu Huyền không còn gì để nói.
Đây mà là ba cô sao?
Đêm rồi mà còn bảo mình ra ngoài đường, ông ta không sợ mình gặp phải người xấu sao?
Giang Nghĩa nói: “Có anh ở đây, anh sẽ đảm bảo an toàn cho em, đừng lo lắng.”