Mục lục
Chiến Thần Tu La
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 650

Vẻ mặt Hồ Chính Thanh hiện lên sự khiếp sợ, lấy kính lúp từ trong túi ra, xem đi xem lại củ nhân sâm.

Càng nhìn càng ngạc nhiên.

Càng nhìn càng vui mừng.

Nhìn đến cuối cùng, trên mặt Hồ Chính Thanh lộ ra một tia sáng hồng.

Ông ta cất kình lúp đi, kích động nói với người đàn ông trung niên: “Người anh em, có thể bán củ nhân sâm này cho tôi không? Tôi sẵn lòng bỏ ra 90 triệu để mua.”

Mọi người nghe xong đều vô cùng kinh ngạc, tò mò.

Ai cũng biết việc mà Hồ Chính Thanh thích làm nhất chính là mua giá thấp, bán giá cao, ánh mắt vô cùng độc, từ trước đến nay chưa từng thất thủ.

Ông ta tình nguyện mua với giá 90 triệu, giá trị thật chắc chắn không chỉ là 90 triệu.

Người đàn ông trung niên tùy tiện liếc nhìn củ nhân sâm kia, vừa bẩn, vừa xấu, bán được giá rất thấp, có thể bán được với giá 90 triệu đã tốt rồi.

“Ồ, thực ra tôi cũng không có ý muốn nó.”

“Nếu ông sẵn lòng bỏ ra 90 triệu, vậy tôi…”

Người đàn ông trung niên muốn bán, nhưng lại bị Giang Nghĩa ngăn lại.

Giang Nghĩa cười với Hồ Chính Thanh: “90 triệu, có phải là hơi ít?”

Hồ Chính Thanh lí do lí trấu nói: “90 triệu không ít đâu, nếu như người khác mua, 900 nghìn người ta chưa chắc đã bỏ ra.”

“Vậy sao?”

Giang Nghĩa giành lại: “Chúng tôi cũng không phải là người muốn lừa tiền, nếu như đã không đáng giá 90 triệu, vậy không bán nữa.”

“Đừng, đừng.” Hồ Chính Thanh vội vàng hỏi: “Cậu muốn bao nhiêu tiền? Ra giá đi!”

Giang Nghĩa khẽ cười: “Bao nhiêu tiền cũng không bán.”

Xem đến đây, ông chủ cảm thấy có chút kỳ lạ, không phải chỉ là một cục ‘rác’ thôi sao? Hồ Chính Thanh cần phải xem trọng như vậy sao? Còn muốn đối phương ra giá?

Điều buồn cười là, đối phương lại nói bao nhiêu tiền cũng không bán.

Còn có kiểu như thế này sao?

Ông chủ cười haha nói: “Thầy Hồ, nếu như ông muốn mua, 90 triệu, tôi có thể bán cho ông một đống này, có được không?”

Hồ Chính Thanh lườm ông ta, một đống rác rưởi này chả đáng tiền.

Giang Nghĩa cười, lắc đầu, đặt nhân sâm vào trong tay người đàn ông trung niên, thờ ơ nói: “Củ này là nhân sâm tự nhiên cực phẩm có tuổi thọ hơn nghìn năm, cầm về chữa bệnh cho ba của ông đi.”

“.…”

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Tuổi thọ nghìn năm?

Nhân sâm tự nhiên cực phẩm?

Anh đang đùa cái gì vậy?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK