Chương 694
“Chắc là cú tông vừa rồi” Lâm Mộng Vân lo lắng nói: “Mau đưa cậu ta đến bệnh viện, nếu quá muộn rất có thể sẽ mất mạng!”
Lúc này, Giang Nghĩa chủ động nói: “Để tôi cầm máu trước, tạm thời sơ cứu một chút trước.”
Lúc này Lâm Mộng Vân mới nhớ ra thật ra Giang Nghĩa là một bác sĩ, liên tục gật đầu nói: “Đúng, để Giang Nghĩa sơ cứu trước.”
Dương Tuấn Thiên càng tức giận hơn khi nghe điều này, đẩy Giang Nghĩa ra.
“Đừng có mèo khóc chuột giả từ bi!”
“Điền Kê trở thành như thế này, tất cả không phải là do anh sao?”
“Dù anh em của tôi có chết cũng không chấp nhận cái giả tình giả nghĩa của anh đâu, cút khỏi đây cho tôi!”
Giang Nghĩa dở khóc dở cười, rõ ràng mình mới là nạn nhân.
Điền Kê định lái xe đâm chết anh, kết quả hại người thành hại mình, mới xảy ra kết cục như bây giờ.
Giang Nghĩa không trách Điền Kê, đã vậy còn chủ động đưa ra đề nghị điều trị giúp anh ta đã xem như không tồi, cuối cùng bị mang tiếng ‘ mèo khóc chuột ’.
Thật không biết lí lẽ ở chỗ nào.
Dương Tuấn Thiên thật sự ghét Giang Nghĩa, kỹ thuật lái xe, y thuật, mọi thứ anh ta đều không bằng Giang Nghĩa, ngay cả vừa nãy khi Lâm Mộng Vân gặp nạn, Giang Nghĩa cũng là người ra tay cứu giúp.
Có một người đàn ông như vậy tồn tại, Dương Tuấn Thiên trông giống như một kẻ ngốc.
Đương nhiên anh ta sẽ khó chịu.
Sẽ ghen ghét.
Vậy nên anh ta thà để Điền Kê chết còn hơn đồng ý để Giang Nghĩa cứu.
Tình anh em cái gì chứ, ha ha!
Dương Tuấn Thiên bế Điền Kê lên một chiếc xe khác, sau đó tự lái xe đến bệnh viện cấp ba ở gần đây nhất, Lâm Mộng Vân cũng lái xe chở Giang Nghĩa đi theo. Tải ápp Hola để đọc tiếp nhé.
Đến bệnh viện gần nhất, Dương Tuấn Thiên lập tức đưa Điền Kê vào phòng cấp cứu.
Bác sĩ điều trị chính là một người đàn ông có vẻ khá trẻ, tên của anh ta được viết trên thẻ nhân viên: Lục Diệp.
Bây giờ vốn là thời gian bác sĩ nghỉ trưa ăn cơm, Lục Diệp đã chuẩn bị cởi áo khoác dài, đi ra ngoài ăn một bữa cơm, kết quả lúc này người bệnh được đưa tới, làm anh ta chưa kịp ăn cơm, trong lòng có chút khó chịu.
“Bác sĩ, xin cậu hãy cứu người anh em của tôi.” Dương Tuấn Thiên nói.
“Biết rồi biết rồi, bao giờ đến chẳng được, sao cứ phải đến vào bây giờ? Phiền muốn chết.” Trên mặt Lục Diệp đầy vẻ không vui.
Mọi người cũng không dám nói gì, dù sao cũng phải trông cậy vào bác sĩ để cứu người.
Lục Diệp nhìn thoáng qua Điền Kê được đưa tới, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Ừ, nhìn thì có vẻ chảy rất nhiều máu nhưng thực ra chỉ bị một vết rách phía sau rồi ngất xỉu thôi, không có gì phải lo lắng.”
Giang Nghĩa nhíu mày.