Mục lục
Chiến Thần Tu La
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 718

“Tôi cũng hiểu được tâm trạng của quý khách nhưng tình huống bây giờ như thế, chúng tôi cũng chẳng còn cách nào khác.”

Lúc này, Giang Nghĩa-người đã im lặng một lúc lâu tiến lên, lạnh lùng nói: “Không có cảnh sát trên tàu à? Chỉ cần tẩn cho chúng một trận rồi vứt cho đồn cảnh sát khi tới trạm tiếp theo là được thôi mà? Khó giải quyết lắm sao?”

Tên nhân viên hơi bực: “Quý khách, chúng tôi có quy định của riêng mình, không cần ngài đây dạy phải làm thế nào đâu?”

Giang Nghĩa nói tiếp: “Vậy cái cách xử lý theo quy định của mấy người chính là để người mua vé hạng hai chiếm chỗ của người mua vé hạng nhất, rồi bảo người mua vé hạng nhất nhẫn nhịn ngồi ghế hạng hai? Nghe có lý sao?”

“Quý khách, xin hãy cẩn thận lời nói.”

Giang Nghĩa lắc đầu, thực ra lúc đầu, anh chẳng định nhúng tay vào chuyện này đâu, dù gì những loại chuyện thế này chắc chắn cũng sẽ có nhân viên chuyên nghiệp đến xử lý.

Nhưng ai mà ngờ, nhân viên chuyên nghiệp lại làm việc không chuyên nghiệp tới thế.

Anh nhìn Sơn Tiêu rồi lạnh lùng nói: “Đây là chỗ của tôi, cho cậu ba giây, cút!”

Giang Nghĩa cũng không định nhờ nhân viên giúp đỡ nữa, vì tên nhân viên này làm ăn chẳng ra thể thống gì cả. Muốn giành lại chỗ ngồi thì phải tự lực cánh sinh thôi.

Sơn Tiêu nhíu mày.

Anh ta trừng mắt nhìn Giang Nghĩa: “Nhóc con, mày vừa nói cái gì? Nói lại lần nữa xem nào?”

Trước nay chỉ có chuyện anh ta ức hiếp người khác, làm gì có chuyện người khác có thể bắt nạt anh ta. Chữ “cút” đó đã làm anh ta nổi khùng.

Nếu không phải vì đang trên cao tốc thì anh ta đã sớm đá Giang Nghĩa ra ngoài rồi.

Mấy tên đàn em của Sơn Tiêu lần lượt đứng dậy rồi cởi áo khoác ngoài ra, để lộ những cánh tay cường tráng.

Nhưng tình huống kiểu này cũng chẳng là gì trong mắt Giang Nghĩa.

Giang Nghĩa nhẹ nhàng nói tiếp: “Hết giờ rồi, cậu không cút thì tôi tiễn cậu cút.”

“Khốn khiếp!”

Sơn Tiêu đập bàn, mấy tên đàn em lập tức xông lên.

Dám mắng đại ca của họ ở nơi công cộng? Haha, đúng là tự tìm chết!

Một tên đàn em vung nắm tay khổng lồ về phía Giang Nghĩa.

Tân Uẩn run lên. Từ trước đến nay, cô ấy chưa từng chứng kiến Giang Nghĩa đánh nhau nên bây giờ, cô cực kỳ lo lắng cho sự an toàn của anh, thậm chí, cô còn cảm thấy Giang Nghĩa bị đánh là lỗi của mình.

Nếu như ban nãy, cô không cứng đầu như thế thì Giang Nghĩa cũng sẽ không bị….

Hả?

Chưa đợi Tân Uẩn lo lắng xong thì đã thấy Giang Nghĩa gạt bay nắm đấm của đối phương, sau đó vỗ nhẹ một cái, hắn ta liền nằm dài trước mắt Giang Nghĩa.

Cảnh tượng tiếp theo làm mọi người khó mà quên nổi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK