Mục lục
Chiến Thần Tu La
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 662

“Haha, mày nghĩ người nhà họ Hoàng dễ bị lừa lắm sao?”

“Người đâu, nhanh…..”

Hoàng Hoa Lộ đang đắc ý thì nhìn thấy ông cụ đang ngồi trên giường, hai mắt mở to!

Hắn sững sờ rồi nhìn kỹ lại.

Đúng vậy, ông Hoàng đã tỉnh lại rồi, bệnh của ông lão thực sự đã được chữa khỏi rồi.

Đây đây đây……

Hoàng Hoa Lộ sững sờ, hắn tính tới tính lui cũng không tính được chuyện Giang Nghĩa trị khỏi bệnh cho ông Hoàng.

Một người khiến bao nhiêu bác sĩ nổi tiếng bó tay, mà Giang Nghĩa lại cứu được?

Không thể nào.

Chắc chắn là giả!

Hoàng Hoa Lộ thận trọng đến bên giường bệnh, cười hỏi: “Ba, ba có nhận ra con không?”

Hắn muốn xem liệu ông Hoàng đã thực sự hồi phục hay chỉ là hồi quang phản chiếu.

Kết quả, ông Hoàng giận dữ nhìn hắn rồi nói: “Tên nhãi ranh nhà ngươi còn dám quay lại? Không phải tao đã đuổi mày đi rồi sao? Cút, cút cho tao!”

Hoàng Hoa Lộ tái mặt.

Hắn vốn dĩ muốn lợi dụng chuyện ông Hoàng ngã bệnh mà quay về nhà kiếm chút tiền, ai ngờ ông Hoàng không chỉ không chết mà còn hồi phục. Càng tức là người chữa khỏi bệnh cho ông lão lại không phải là người của hắn.

Giang Nghĩa bình tĩnh nói: “Bệnh nhân vừa hồi phục sức khoẻ, không thể tức giận. Anh nhanh cút ra ngoài đi.”

Hoàng Hoa Lộ nghiến răng, không thốt ra được lời nào.

“Hừ!”

Hắn không dám tự phụ trước mặt ông lão nên chỉ có thể tức giận xoay người rời khỏi phòng ngủ.

Trước khi rời khỏi nhà họ Hoàng, Hoàng Hoa Lộ chỉ vào cửa lớn trang viên mà mắng: “Một lũ phế vật, mấy người đợi đấy, một ngày nào đó tao sẽ quay lại đập chết mấy người.

Hắn vừa mắng vừa rời đi.

Bên trong phòng ngủ của nhà họ Hoàng.

Sau khi nghe hết mọi chuyện đã diễn ra, ông Hoàng kích động nắm lấy tay Giang Nghĩa.

“Ngài Giang, ngài đúng là thần y. Nếu không có ngài thì lão đã sớm mất mạng rồi!”

Giang Nghĩa bình tình nói: “Thật ra tôi cũng chỉ thuận tay giúp đỡ tôi. Ngài nên cảm ơn Hoàng Lực Ngôn mới đúng. Nếu không nhờ có anh ta bỏ ra bốn tỷ rưỡi để mua nhân sâm, rồi lại tranh cãi với ông chủ tiệm thì tôi cũng không gặp phải những chuyện này.”

Ông Hoàng gật đầu, sau đó quay sang nhìn con trai: “Ngôn, thật ra trong tất cả những đứa con của ta, ta không hề xem trọng con. Con lương thiện nhưng lại thiếu quyết đoán và yếu đuối.”

“Àiiiii, nhưng cũng nhờ có vậy mà khi tất cả mọi người chỉ lăm le tranh gia sản thì con vẫn một lòng muốn cứu ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK