CHƯƠNG 624
Nếu họ cũng có kỹ năng lái xe tuyệt đỉnh như vậy, tin rằng họ cũng sẽ ngạo mạn hơn Giang Nghĩa nữa.
Phần còn lại của trận đấu không còn bất ngờ nữa.
Giang Nghĩa dẫn đầu vượt qua vạch đích, còn Lamborghini cuối cùng cũng từ bỏ chạy nước rút, khoan thai chạy về đích.
Xuống xe, trên mặt Chúc Minh hiện lên sự thất vọng.
Người ta nhường anh ta nhiều như thế, nhưng anh ta vẫn thua, còn thua một trận tan nát. Anh ta tự nhận đây là chiếc xe tốt nhất nhì trong nước, bây giờ anh ta mới nhận ra trong thế giới rộng lớn này có nhiều người còn giỏi giang hơn mình.
Nếu có ai khác có thể thắng được Giang Nghĩa, e rằng chỉ có người đàn ông đến từ đội đua Lamborghini, người được mệnh danh là ‘tay đua mạnh nhất’.
Chúc Minh bước đến chỗ Giang Nghĩa, mặc dù trong lòng rất khó chịu nhưng có chơi có chịu.
Là một tay đua, chữ tín quan trọng nhất.
Anh ta chủ động đưa tay về phía Giang Nghĩa: “Tôi thua rồi.”
Giang Nghĩa vươn tay bắt tay với anh ta, chủ động nói lời xin lỗi: “Tôi cũng xin lỗi anh về chuyện của ba anh, tôi có hơi quá đáng.”
Chúc Minh bật cười: “Thật ra ba tôi không có gì đáng ngại, chỉ là ông ấy không nuốt trôi được cục tức này thôi. Ông ấy cùng Lâm Gia Vinh tranh đấu cả đời, lần đầu tiên thua thảm như vậy cho nên mới bảo tôi tới lấy lại thể diện. Ầy, ai biết được kỹ năng của tôi không bằng người ta, ba tôi mà biết được chắc sẽ mắng tôi té tát thôi.”
Phải nói Chúc Minh tuy kiêu căng ngạo mạn nhưng tính tình thẳng thắng, thua là thua, không chút oán giận.
Đối với những kẻ mạnh hơn mình, Chúc Minh không bao giờ nói những điều vô nghĩa.
Đối với Giang Nghĩa là vậy, mà đối với với người đàn ông kia cũng như vậy.
Hai người bắt tay nhau, Chúc Minh nói: “Được, theo như thỏa thuận lúc đầu, tôi đã thua, chuyện này coi như bỏ qua. Giang Nghĩa, lần sau chúng ta gặp nhau sẽ là ở giải đua xe địa hình. Đến lúc đó người đấu với anh không phải tôi mà là người đàn ông kia, anh sẽ thua.”
Giang Nghĩa mỉm cười: “Xin lỗi, cuộc đời tôi không biết từ ‘thua’ viết như thế nào.”
Cả hai đều rất ngạo mạn.
Chúc Minh cười càng vui vẻ: “Không biết từ ‘thua’ viết thế nào sao? Không ngờ anh lại bị mù chữ đấy? Khi nào có thời gian thì đi mua từ điển đi.”
Anh ta hất tay anh ra rồi quay người bỏ đi.
Khi đi ngang qua Dương Tuấn Thiên, Chúc Minh khịt mũi nói: “Ồ, lạ thật, có một số người năng lực kém nhưng lại có thể làm đội trưởng? Nếu biết điều thì sớm cút khỏi vị trí đó rồi nhường chỗ cho các cao thủ thực sự đi.”
Dương Tuấn Thiên nghiến răng.
Lửa giận tích tụ trong lòng.
Trong trận đấu tối nay, Giang Nghĩa đã cướp hết hào quang sân khấu, mà tất cả những lời chế giễu, khinh thường và mỉa mai đều đổ lên đầu Dương Tuấn Thiên.