CHƯƠNG 591
“Có lợi có hại, nhưng xét tổng thể thì lợi vẫn nhiều hơn hại, cứ như vậy đi.”
Đinh Trung cũng không biết làm sao cả.
Có thể lấy được chữ ký tóm lại tốt hơn không lấy được, vấn đề này đã làm khó bọn họ mấy tháng, hiện nay cuối cùng cũng giải quyết được.
Tuy kế hoạch khác với ban đầu, cũng rất không tình nguyện mà đi giúp Giang Nghĩa, nhưng phương hướng chính của cả dự án không thay đổi, đây đã coi như là may mắn trong bất hạnh.
Tuy nhiên, Đinh Phong Thành không thấy như vậy.
Anh ta nghiến răng nói: “Ông nội, chuyện này để như vậy sao? Ông thật sự muốn giúp Giang Nghĩa sao? Ông đã quên tên khốn đó từng sỉ nhục chúng ta bao nhiêu lần sao?”
Đinh Trung thở dài: “Cháu cho rằng ông nội không muốn xử cậu ta sao? Nhưng sự việc tới nước này thì có thể như nào nữa?”
Trong phòng yên tĩnh trở lại.
Lúc này, Đinh Hoàng Liễu bỗng mở miệng nói: “Ông nội, cháu ngược lại có một cách nhất cử lưỡng tiện.”
Lại nữa?
Lần trước cháu nói gì mà “nhất cử lưỡng tiện” mới dẫn tới sự gượng gạo như bây giờ.
Bây giờ lại chơi nhất cử lưỡng tiện?
Đinh Trung nhíu mày nói: “Hoàng Liễu à, chủ ý của cháu đáng tin không?”
Đinh Hoàng Liễu vỗ ngực nói: “Ông nội ông yên tâm, lần này chắc chắn đáng tin.”
“Vậy cháu nói thử xem.”
“Ông nội, bây giờ chữ ký đã lấy được. Nói thật, muốn tháo dỡ cải tạo như nào không phải là chuyện một câu nói của ông hay sao? Ông không bằng không giữ lời hứa với Thu Huyền! Sử dụng tiểu khu Đế Hào vào việc khác, sau đó tùy tiện tìm một góc khuất xây dựng khu nghĩa trang cho Thu Huyền, không phải có thể ứng phó rồi sao?”
Đinh Trung gật đầu rất hài lòng.
“Ừ, Hoàng Liễu à, chủ ý này của cháu thật sự không tồi.”
“Ông không giữ lời với nó!”
Ngày hôm sau, Giang Nghĩa cùng với Đinh Thu Huyền đến tòa nhà văn phòng của nhà họ Đinh, chuẩn bị cùng nhau chứng kiến thời khắc dự án được ấn định.
Bước vào tòa nhà, không ngừng có người đi tới chúc mừng Đinh Thu Huyền.
Đinh Thu Huyền ngày hôm nay cuối cùng cũng trải nghiệm được cái gì gọi là “thành công”, đi đường nhận được mọi lời khen, ai nhìn thấy cũng sẽ khen năng lực của cô xuất sắc, ngay cả nơi khó như tiểu khu Đế Hào cũng có thể giải quyết được.
Chỉ là đoạn đường từ cửa tòa nhà tới phòng làm việc tuy ngắn nhưng cũng mất hơn 10 phút.
Trải qua con đường “chèo đèo lội suối”, Đinh Thu Huyền cuối cùng cũng đến phòng làm việc của mình, mệt mỏi để túi ở trên bàn làm việc, công việc của hôm nay còn chưa bắt đầu thì sắp gục rồi.
Giang Nghĩa cười rồi nói: “Em bây giờ là người nổi tiếng, ai nhìn thấy em cũng phải gọi một tiếng “Phó tổng Đinh.”
Đinh Thu Huyền lườm anh một cái: “Em sắp mệt chết rồi, anh còn cười nhạo em.”