Mục lục
Chiến Thần Tu La
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 652

Tổ chức ngầm lớn nhất?

Diêm vương điện?

Giang Nghĩa thoải mái, lắc đầu, nếu như Vân Dương là Diêm vương điện, vậy Giang Nghĩa chính là ông trời!

Khu vực Long Dương hỗn loạn như vậy, vẩn đục như vậy, đã đến lúc xử lý rồi, nếu như Vân Dương dám xuất hiện, Giang Nghĩa sẽ cho bọn họ biết đấu với “trời” sẽ có kết cục gì.

“Thầy Hồ, cảm ơn lời khuyên chân thành của ông.”

“Tạm biệt.”

Giang Nghĩa đi về phía xe của mình, vừa đi được một nửa, người đàn ông trung niên kia đã ôm củ nhân sâm chạy đến, ầm một tiếng, quỳ trước mặt Giang Nghĩa.

Giang Nghĩa sững sờ.

“Ông, đây là?”

Người đàn ông nước mắt nước mũi nói: “Thưa cậu, cầu xin cậu hãy cứu mạng ba tôi!”

Giang Nghĩa nghi hoặc: “Đến cả nhân sâm cũng đưa cho anh rồi, anh còn cần tôi làm gì nữa?”

Người đàn ông trung niên kia vừa khóc vừa nói: “Tuy đã có nhân sâm nhưng tôi cũng chỉ là dân ngoại đạo, nên căn bản là không biết dùng, sợ là sẽ huỷ hoại bảo vật quý giá cỡ này mất. Nếu ngài vừa nhìn sơ qua đã có thể đoán được giá trị của vật thì y thuật của ngài ắt hẳn cũng rất cao minh, xin ngài hãy giúp tôi.”

Giang Nghĩa khó xử nhìn về phía Đinh Thu Huyền trong xe.

Nếu ở đây chỉ có một mình anh thì anh sẽ không chút do dự mà ra tay cứu người.

Nhưng lần này lại đi cùng vợ, mục đích của chuyến đi cũng là vì đi mua thép chứ không phải cứu người nên anh sợ Đinh Thu Huyền sẽ không vui.

Không ngờ Đinh Thu Huyền lại tức giận nói: “Giang Nghĩa, anh có còn nhân tính không hả? Người ta đã cầu xin tới nước này rồi, anh giúp một chút thì chết ai hả?”

Giang Nghĩa cười khổ.

Ôi, cái cô vợ này của anh, đúng là không biết phải nói thế nào nữa.

Tốt thì tốt thật, đẹp người đẹp nết.

Chỉ có điều đầu óc hơi chập.

Giang Nghĩa do dự như thế chẳng phải là vì cô hay sao?

“Lên xe.”

Giang Nghĩa nói với người đàn ông trung niên kia, định chở anh ta về nhà.

Theo lời tự giới thiệu thì anh ta tên là Hoàng Lực Ngôn, nhà ở vùng ngoại thành.

Dựa theo sự hướng dẫn của Hoàng Lực Ngôn, Giang Nghĩa đánh xe về hướng nhà anh ta. Nhưng chưa đi được 20 phút thì bọn họ nhìn thấy một thân cây lớn đang chắn ngang con đường rộng.

Phía trước là một đám người mặc đồ đen, trên áo thêu hình mặt trời, đang chặn đường họ.

Hoàng Lực Ngôn là người bản địa nên lập tức nhận ra lũ người kia.

“Là người của Vân Dương!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK