CHƯƠNG 655
Sự chuyển biến đột ngột này khiến tất cả mọi người phải sửng sốt, thực lực của Giang Nghĩa vượt xa sức tưởng tượng của họ.
Mạnh, thực sự rất mạnh.
Hùng Hạt Tử không chỉ không tức giận mà còn lộ ra vẻ vui mừng.
“Đúng là hổ tướng!”
“Các anh em, cùng lên đi!”
Hắn ta thực sự muốn xem thử Giang Nghĩa rốt cuộc mạnh đến cỡ nào. Nếu anh đủ mạnh thì hắn có thể “ân xá” tha tội cho Giang Nghĩa, rồi thu nhận anh làm thuộc hạ.
Nhưng hắn nào có biết, con kiến nhỏ thì làm gì có tư cách để thu nhận chiến thần Tu La?
Hùng Hạt Tử đúng là có mắt như mù.
Đám người Vân Dương xông lên, gậy bóng chày, dao rựa, gạch,….đủ các thể loại vũ khí đều đập về phía Giang Nghĩa.
Nếu là người bình thường, dù có lợi hại đến đâu mà bị nhiều người bao vây như thế thì cũng chết chắc.
Nhưng Giang Nghĩa đâu phải là người bình thường.
Chiến thần Tu La.
Chưa bại bao giờ.
Giang Nghĩa cứ như một vị thần giáng thế, mỗi một đấm một đạp tung ra đều cho đám người kia nằm rạp.
Nhất là sau khi anh đoạt được một con dao bầu, chế độ “sát thần” được kích hoạt. Hễ có người lại gần thì sẽ đứt tay đứt chân, tiếng kêu gào vang lên không ngớt.
Qua một phút, Giang Nghĩa vẫn bình an vô sự, thậm chí càng chiến càng hăng.
Còn lũ Vân Dương lại thảm khôn xiết.
Dần dần, Hùng Hạt Tử cũng cảm thấy không ổn, tên này mạnh tới mức có chút biến thái rồi.
Hùng Hạt Tử cũng đã lăn lộn trong cái giới này khá lâu rồi. Hắn đã từng gặp rất nhiều người mạnh, nhưng chưa bao giờ gặp một người lợi hại như Giang Nghĩa, thậm chí có thể dùng hai chữ “biến thái” để miêu tả.
Một địch 50-60?
Quan trọng là 50-60 người này còn cầm vũ khí. Đừng nói là người bình thường, dù Mike Tyson có tới đây cũng tiêu tùng thôi.
Rốt cuộc tên này là người là quỷ? Mạnh tới vô lý.
Đúng như lời Giang Nghĩa nói.
3 phút, giải quyết sạch sẽ.
Thực ra cũng chưa cần dùng tới 3 phút, 50-60 người mà Hùng Hạt Tử dẫn tới đều huyết nhục lẫn lộn nằm bẹp trên mặt đất. Trong đó, phần lớn đều đã đứt tay đứt chân, cả đời này đã xác định là sẽ trở thành người tàn tật.
Hiện trường chỉ có thể dùng một chữ để miêu tả: Thảm!
Giang Nghĩa thở phào một hơi, anh cảm thấy rất thoải mái, là cái cảm giác được giải toả sau một thời gian dài kìm nén.
Từ khi rời khỏi Tây cảnh, anh phải luôn kìm nén khát vọng chiến đấu.