CHƯƠNG 492
Ting…
Ting…
Ting…
Hết cái này đến cái khác, giòn tan, nhức óc, làm chấn động lòng người.
Người của Hồng Vụ Chiến Tuyến cũng dừng lại nhìn về hướng phát ra tiếng chuông.
Tiếng chuông tạm biệt năm cũ chào đón năm mới.
Năm cũ qua đi, năm mới đến.
Mỗi một người trên thế giới này đều già đi một tuổi.
Liên tiếp mười hai cái, mỗi cái đều đánh thẳng vào lòng người, thức tỉnh những kẻ ngu dốt.
Chẳng mấy chốc, tiếng chuông giao thừa đã dứt.
Giang Nghĩa nhìn lên bầu trời, thở ra một hơi, lạnh nhạt nói: “Hôm nay tôi có hơi buồn nên không muốn ra tay, nhân lúc tôi còn một tia lý trí thì các người mau đi đi.”
Câu nói rất giản dị.
Nhưng không một ai muốn nghe.
Giả Chiến ôm bụng cười, anh ta chỉ vào Giang Nghĩa nói: “Mày bị ngu hả? Nhìn xem bọn tao có bao nhiêu người? Sao nào, mày dám lấy một địch hai mươi sao? Mày không sợ…”
Anh ta chưa kịp nói xong thì cảm thấy mặt đất rung chuyển, sau đó nghe thấy hàng loạt âm thanh ầm ầm.
Là tiếng xe.
Rất nhiều xe!
Giả Chiến ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài công viên Hoa Hải thì thấy một dãy siêu xe đậu bên ngoài công viên, nhìn không thấy điểm cuối, dường như toàn bộ con đường đều bị siêu xe chiếm đóng.
Mỗi chiếc xe trị giá hơn chín tỷ đồng.
Chừng này xe thì mất khoảng bao nhiêu tỷ mới mua được?
So với những chiếc siêu xe đó, chiếc xe máy của Giả Chiến chẳng khác gì đồ chơi điện tử cho con nít.
Không chỉ có siêu xe, mà còn có ‘chiến sĩ’!
Cửa siêu xe mở ra, những người đàn ông thân hình lực lưỡng lần lượt bước xuống xe.
Nối nhau bước vào công viên Hoa Hải.
Rất nhiều người.
Mọi người đều để kiểu tóc đầu đinh, lộ ra khí chất độc nhất chỉ có ở trên người chiến binh.
Đó chính là khí chất độc nhất được tôi luyện trong quá trình chém giết địch trên chiến trường, là khí tức kinh người trải qua gió tanh mưa máu mà luyện được, người bình thường không thể có được khí tức này.
Người của Hồng Vụ Chiến Tuyến chỉ là những tên côn đồ cắc ké, chỉ dám bắt nạt người bình thường, lúc này thấy nhiều binh lính thân hình cường tráng, ánh mắt sắc bén khiến bọn họ sợ đến mức nhũn chân, đứng nguyên tại chỗ không dám nhúc nhích.
Thấy đám người kia càng ngày càng gần, Giả Chiến không biết phải làm sao, trong lòng thầm nghĩ, có phải kẻ thù của mình tới rồi không?