Mục lục
Chiến Thần Tu La
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 698

Để đảm bảo máu chảy không bị dính lại với nhau.

Sau khi mọi chuyện xong xuôi, Giang Nghĩa cất kim châm đi, nhẹ giọng nói: “Mười phút nữa, cậu ta sẽ tỉnh lại.”

Nói xong, Giang Nghĩa xoay người rời khỏi phòng phẫu thuật.

Anh cúi đầu vội vàng đi qua người Dương Tuấn Thiên và Lâm Mộng Vân, sợ bị nhận ra.

Trong phòng phẫu thuật.

Lục Diệp nhanh chóng bảo y tá tiến hành kiểm tra kỹ càng tỉ mỉ cho người bệnh, kết quả đáng mừng, các dấu hiệu sống sót của người bệnh đều bình phục, cảm nhận trực quan nhất là —— hô hấp của người bệnh đã trở nên vững vàng.

Anh thở dài một hơi.

Cuối cùng đã được cứu.

Nếu Điền Kê chết ‘trong tay’ anh ta, thì danh hiệu của Lục Diệp có thể sẽ bị mất.

Lúc này, Dương Tuấn Thiên và Lâm Mộng Vân ở ngoài cửa nhìn không dám tiến vào.

Lục Diệp mỉm cười, vẫy tay về phía bọn họ: “Vào đi, bệnh tình đã ổn định, người bệnh sẽ nhanh chóng hồi phục.”

Hai người đi vào.

Sau khi kiên nhẫn chờ đợi trong vài phút, quả nhiên Điền Kê đã mở mắt, ý thức cũng dần khôi phục, còn có thể mở miệng nói chuyện.

Dương Tuấn Thiên lập tức nắm chặt tay Điền Kê: “Anh em tốt, cuối cùng cậu cũng tỉnh lại.”

Sau đó anh ta chỉ vào Lục Diệp: “Điền Kê, cảm ơn Bác sĩ Lục Diệp đi, nếu không nhờ có y thuật tinh vi của bác sĩ Lục y thì có thể hôm nay cậu đã chết trong bệnh viện!”

Lục Diệp sửng sốt.

Có vẻ như đám người Dương Tuấn Thiên đã hiểu lầm mình là người cứu Điền Kê.

Có nên nói ra sự thật không?

Sau khi do dự hết lần này đến lần khác, Lục Diệp quyết định không nói gì, để thuận theo suy nghĩ của họ.

Bởi vì một khi nói ra sự thật, người khác sẽ nghĩ như thế nào?

Bác sĩ trẻ thiên tài mà lại chẩn bệnh sai, suýt nữa hại người bệnh mất mạng, bị buộc rơi vào đường cùng xin giúp đỡ của ‘bác sĩ hoang’ tên tuổi cũng chưa biết, mới có thể giữ được mạng của người bệnh.

Tin tức này tuyệt đối có thể lên đầu đề!

Một khi sự việc bị vạch trần, Lục Diệp sẽ xong đời, sau này việc bình chọn chức danh, thăng chức hay tăng lương đều sẽ không liên quan gì đến anh ta.

Vậy nên, tuyệt đối không thể nói ra sự thật!

Dù sao Giang Nghĩa cũng không muốn cho người khác biết anh ta đã cứu Điền Kê, vậy nên cái danh tốt này anh ta cứ tự nhiên nhận lấy, hình như cũng không có gì không tốt?

Lục Diệp cười nói: “Ôi, nhiệm vụ của bác sĩ là cứu người và chữa lành vết thương mà, không cần phải cảm ơn tôi đâu.”

“Không không không, vẫn phải cảm ơn chứ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK