Mục lục
Chiến Thần Tu La
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 536

Dựa theo suy nghĩ của bọn họ, hôm nay nên tiến hành mai phục ở khách sạn, một mẻ đánh hết Giang Nghĩa và người anh dẫn tới.

Không hiểu tại sao Tôn Tại Ngôn còn muốn thêm một động tác dẫn Giang Nghĩa đi.

“Em trai, tôi có chút không hiểu cậu đang làm cái gì.”

Tôn Tại Ngôn cười lạnh: “Cái đầu heo này của anh đương nhiên sẽ không hiểu.”

Tôn Vĩnh Trinh suýt nữa nổi giận, còn may được Tây Môn Tuấn chặn lại.

Tôn Tại Ngôn nói: “Mở to cái mắt chó của anh nhìn cho rõ những người Giang Nghĩa dẫn tới, mỗi một người đều tràn ngập sát khí, trong ánh mắt ánh lên tia chiến đấu, không có một ai tầm thường. Đám vô dụng bất tài đó của anh, cho dù nhân số gấp hai ba lần bọn họ cũng không đủ cho người ta đánh!”

“Hơn nữa, Giang Nghĩa vì mộ của em trai bị người ta đào, trong lòng có một cỗ lửa giận, lúc này chính là lúc lửa giận cháy nhất. Lúc này giao tranh với Giang Nghĩa, anh sẽ chỉ bị lửa giận của anh ta nuốt chửng.

“Biết cái gì gọi là ‘tránh mũi ngọn’ không?!

“Cái tôi muốn chính là Giang Nghĩa trong cơn thịnh nộ lao tới, nhưng vồ hụt, cái va phải lửa giận cuồn cuộn quả thật là một chậu nước lạnh.”

Tôn Tại Ngôn tính kế rất sâu đối với lòng người

Có anh ta ở đằng sau điều khiển, Giang Nghĩa nguy rồi.

Một bên khác.

Chiếc xe mà Giang Nghĩa ngồi rất nhanh đã dừng lại, tài xế thả Giang Nghĩa ở một con ngõ xưa.

Ở trong ngõ, có hai đứa trẻ trông mới bảy tám tuổi, tiến hành kiểm tra toàn thân đối với Giang Nghĩa, lấy ra những đồ vật như điện thoại của anh, những đồ vật đó đều không cho mang theo.

Sau khi kiểm tra xong, Giang Nghĩa đi vào.

Đi theo chỉ thị vào trong, cuối cùng tới cửa của một căn nhà nhỏ.

Nơi này chắc chính là nơi kẻ địch ẩn thân rồi nhỉ?

Chọn nơi như này gặp mặt, kẻ địch chỉ cần mai phục trước, có thể rất dễ dàng giải quyết được người bình thường, hơn nữa sẽ không dẫn tới nghi ngờ của bất kỳ ai.

Nhưng Giang Nghĩa lại dễ dàng bị giải quyết như vậy sao?

Anh hít sâu một hơi, đẩy cửa đi vào.

Vốn tưởng sẽ có đao, gậy sắt nghênh đón, hay ít nhất, trong căn nhà cũng phải có mười mấy người đàn ông vạm vỡ chứ?

Kết quả lại là…

Trong nhà chỉ có một bà cụ hơn 70 tuổi, đang đan áo len!

Giang Nghĩa nhíu mày, đây là đang làm cái gì?

Hai lần vồ hụt liên tiếp, khiến anh rất không vui, trong lòng vừa gấp vừa tức, gần như bạo phát.

Bà cụ dừng việc trong tay, chỉ vào một cánh cửa nhỏ bên cạnh, từ từ nói: “Đi từ cửa sau, có người đón cậu.”

Giang Nghĩa không nói một lời, đẩy cửa đi ra, ở cửa có một chiếc xe điện ba bánh chờ sẵn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK