Mục lục
Chiến Thần Tu La
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 552

Từ đầu tới cuối, anh ta đều cho rằng Giang Nghĩa chỉ là một tiểu binh, nhiều nhất là một tiểu đội trưởng, bởi vì nếu là lãnh đạo lớn quay về, không thể không có một chút phô trương nào được.

Nhưng tình hình thực tế thật sự giống như anh ta nghĩ sao?

Tây Môn Tuấn có hơi sợ hãi.

“Giang Nghĩa, anh, anh chắc không phải là…”

Anh ta không dám cũng không muốn tin sự thật này.

Giang Nghĩa khẽ mỉm cười: “Xem ra, anh đã đoán được tôi là ai rồi.”

Tây Môn Tuấn hít sâu một hơi: “Anh là người tổng phụ trách của khu Giang Nam vừa mới chuyển đến không lâu sao?”

Cả không gian yên tĩnh.

Giang Nghĩa không nói một câu.

Không nói, tương đương mặc nhận.

“Ha ha, ha ha ha ha!”

Tây Môn Tuấn đột nhiên cười điên dại: “Người tổng phụ trách? Anh vậy mà là người tổng phụ trách sao?!”

“Nực cười, chúng tôi đấu với anh lâu như vậy, thế mà ngay cả thân phận thật sự của anh cũng không biết.”

Anh ta cúi đầu: “Người mà chúng tôi hại chết, vậy mà là em trai ruột của người tổng phụ trách. Doanh nghiệp Thiên Đỉnh, Tôn Vĩnh Trinh, xong rồi, bọn họ đều xong đời rồi, căn bản không có khả năng thắng.”

Lấy thân phận của Giang Nghĩa, giết bọn họ dễ dàng như bóp chết một con kiến.

Tây Môn Tuấn đến bây giờ mới ý thức được, cái gì gọi là biết rõ là chết, phản kháng vô dụng.

Thật ra anh ta sớm nên nghĩ tới, thất bại hết lần này đến lần khác, thủ hạ nhiều như vậy, nhiều người của hội đồng thành phố đều đến giúp cho Giang Nghĩa như thế, anh làm sao có thể chỉ là một người bình thường?

Nhưng bây giờ biết quá muộn rồi, quá muộn rồi!

Tây Môn Tuấn lòng lạnh như tro tàn, cảm thấy mình giống như là một chiếc thuyền nhỏ, mà Giang Nghĩa chính là đại dương mênh mông đó, bất cứ lúc nào cũng sẽ nuốt chửng anh ta.

Lực lượng chênh lệch quá lớn.

Giang Nghĩa nói với giọng điệu thản nhiên: “Bây giờ, nói rõ ràng toàn bộ những gì anh biết ra đi. Đây là cách duy nhất người có thể sống.”

Phòng tuyến tâm lý của Tây Môn Tuấn hoàn toàn sụp đổ, Giang Nghĩa hỏi cái gì, anh ta nói cái đó.

Hơn nửa tiếng ngắn ngủi thì anh ta đã nói rõ được những điều mình biết, trong đó bao gồm chuyện Tôn Tại Ngôn tại sao lại giúp Tôn Vĩnh Trinh làm chuyện này.

Giang Nghĩa ngồi yên lặng trong ánh mắt vụt qua một tia phấn khích.

Là người hay đi theo của Giang Nghĩa, Lâm Chí Cường đương nhiên hiểu rõ tính tình của Giang Nghĩa, anh ta khẽ mỉm cười: “Lão đại, anh lại cầu tài như khát rồi nhỉ?”

Giang Nghĩa ho một tiếng, không nói chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK