Chương 700
Giang Nghĩa xua tay: “Không cần cảm ơn, mục tiêu của Điền Kê là tôi, cô bị liên lụy vì tôi mà. Tôi cứu cô là việc nên làm.”
Anh xoay người dựa vào cây cột.
Phun ra một làn khói lượn lờ lên không trung rồi bay theo gió.
Trở lại trại tập luyện, mỗi đội viên đều tới tiếp đón Điền Kê, anh ta có thể sống sót trở về xem như trong cái rủi có cái may.
Vì các đội viên đều có quan hệ tốt với Điền Kê nên thái độ của họ với Giang Nghĩa đều không tốt.
Trong suy nghĩ của họ, Điền Kê trở thành dáng vẻ như bây giờ đều do Giang Nghĩa làm hại, vậy nên lúc nhìn Giang Nghĩa, ánh mắt ai cũng hiện lên vẻ khó chịu.
Họ đều cố tình quên sạch chuyện Điền Kê lái xe đâm người khác.
Thấy Giang Nghĩa trở về, không ai có sắc mặt tốt.
“Nhìn kìa, tên khốn còn không biết xấu hổ quay về, đúng là không biết xấu hổ.”
“Hại anh Điền Kê thành dáng vẻ kia, thật muốn cho cậu ta mấy bạt tai, nếu không nể mặt ông Lâm thì tôi đã sớm xử lý cậu ta!”
“Đi thôi đi thôi, đừng đến gần loại người ngu ngốc đó, ghê tởm!”
Giang Nghĩa đã bị mọi người cô lập.
Không có ai nguyện ý nói chuyện với anh, thậm chí ngay cả khi ở bên cạnh anh cũng cảm thấy không thoải mái.
Thấy cảnh tượng này, thật ra Giang Nghĩa cũng không quá để tâm, từ ngày đầu tiên đến đây anh cũng đã đoán trước sẽ có kết quả như vậy, dù sao một người mới muốn hoà nhập với một đoàn thể sẽ rất khó khăn.
Lâm Mộng Vân có chút không vui.
Rõ ràng Giang Nghĩa rất lợi hại, rõ ràng Giang Nghĩa mới là người bị hại, sao đám người này chẳng những không đồng tình với Giang Nghĩa, ngược lại còn xa lánh anh?
Lâm Mộng Vân nhịn không được nói thay Giang Nghĩa mấy câu, kết quả nói chưa dứt lời, vừa nói đã bị ụp nồi, tất cả mọi người càng thêm căm thù Giang Nghĩa.
Tất cả mọi người trong đoàn xe đều cô lập Giang Nghĩa.
Đối mặt với cục diện như vậy, Giang Nghĩa mỉm cười đi qua một bên.
Mục đích anh đến đây vì để tham gia cuộc đua đường núi vào hai mươi ngày sau, về quan hệ với các thành viên khác trong đội thì như nào cũng được, dù sao anh cũng không định ở đây lâu dài.
Anh vừa chuẩn bị tiếp tục tập luyện, kết quả Dương Tuấn Thiên đi tới nói: “Xin lỗi, sân của mày đã bị người khác chiếm rồi, hôm nay không có thời gian tập luyện của mày, mày chờ tạm một lúc đi.”
Chờ một lúc là hai ba tiếng đồng hồ.
Mỗi khi một đội viên tập luyện xong, sẽ có một đội viên khác lập tức đuổi theo, vốn dĩ không có thời gian cho Giang Nghĩa tập luyện.
Lâm Mộng Vân không chịu được: “Dương Tuấn Thiên, mấy người thật quá đáng!”
Dương Tuấn Thiên cười cười.
“Quá đáng? Chút chuyện chúng tôi làm mà gọi là quá đáng sao?”