Mục lục
Chiến Thần Tu La
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 630

“Dương Tuấn Thiên?”

Thành thật mà nói, khi nghe đến cái tên đó, Giang Nghĩa hơi bất ngờ.

Đáp án mà anh ta nghĩ đến đầu tiên là đám người của doanh nghiệp Thiên Đỉnh, hay là những người từ Hiệp hội Y khoa Thạch Gia, nhưng kết quả đều không phải, mà lại chính là Dương Tuấn Thiên, người mà anh vừa giúp đỡ!

Haha, chuyện này thật thú vị.

Ngay khi anh vừa giúp Dương Tuấn Thiên giải quyết vấn đề thì Dương Tuấn Thiên ở sau lưng tìm người xử lý anh.

Hơn nữa còn tìm đến người của Hồng Vụ Chiến Tuyến, bọn họ với Dương Tuấn Thiên không có một chút liên quan gì đến nhau, có vẻ như anh ta cũng sợ bị phát hiện ra manh mối.

Giang Nghĩa lắc đầu bất lực.

Con người trên thế giới này thật quá nham hiểm.

Sau khi nghe thấy ba chữ “Dương Tuấn Thiên”, anh có lẽ đã biết được đái khái tình hình là như thế nào, đôi khi bạn cứu người khác, sẽ chỉ khiến họ càng thêm xấu hổ.

Hôm nay, Dương Tuấn Thiên thật sự rất mất mặt, không còn một chút thể diện nào nữa.

Một người có lòng tự tôn cao như anh ta chắc chắn muốn trả thù Giang Nghĩa, nhưng thân phận của anh ta không thuận tiện để ra mặt, vì vậy anh ta mới tìm đến bọn người Giả Chiến nhờ giúp đỡ.

Giang Nghĩa cười nói với Giả Chiến: “Được rồi, chuyện này tôi biết rồi. Mà này, anh không quay về khai báo với Dương Tuấn Thiên đấy chứ?”

Giả Chiến cười gượng.

Còn muốn khai báo cái gì chứ?

Anh ta không quay về đấm cho tên khốn Dương Tuấn Thiên đó một trận đã nể tình lắm rồi, chuyện này chẳng khác nào đẩy anh ta vào hố lửa cả!

Giả Chiến nói: “Giang đại hiệp, anh yên tâm, sau khi tôi trở về sẽ dạy dỗ Dương Tuấn Thiên một trận.”

Giang Nghĩa xua tay: “Không cần, sau khi anh quay về chỉ cần cắt đứt mọi liên lạc với anh ta là được rồi, những chuyện khác không cần để tâm.”

Giả Chiến gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Giang Nghĩa đứng dậy, phủi bụi trên người rồi đi thẳng trở lại xe của mình, sau đó lái đi.

Giang Nghĩa không muốn Giả Chiến ra tay với Dương Tuấn Thiên là vì anh có kế hoạch riêng của mình.

Thứ nhất, dù sao Dương Tuấn Thiên cũng là đội trưởng của đoàn xe, nếu mất đi đội trưởng thì đoàn xe sẽ tan rã ngay lập tức, điều này rất bất lợi cho cả đoàn.

Giang Nghĩa không thể làm gì có lỗi với Lâm Gia Vinh.

Thứ hai, thù của Giang Nghĩa thường do chính tay anh trả, không cần người khác nhúng tay vào!

Nhìn thấy xe của Giang Nghĩa đã đi xa, Giả Chiến cùng với những người khác mới chậm rãi đứng lên, lúc này, Giả Chiến đã sợ tới mức lưng ướt đẫm mồ hôi, trên người cũng không có chỗ nào sạch sẽ.

Anh ta liếc nhìn người bên cạnh mắng: “Con mẹ mày, sau này đừng có mà gọi điện lung tung, nhìn cho rõ đối tượng rồi hãy gọi.”

Người bên kia cúi đầu: “Em cũng đâu biết Giang Nghĩa lợi hại như vậy, có điều nói đi cũng phải nói lại, đại ca, Giang Nghĩa rốt cuộc là người như thế nào?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK