Chương 708
“Anh đối xử với anh em mình như vậy sao?”
Dương Tuấn Thiên không nói nên lời, anh ta thật sự không ngờ Lâm Mộng Vân lại nói hết mọi chuyện cho Điền Kê, mà cũng không ngờ Điền Kê lại tin điều đó.
Anh ta càng hận Giang Nghĩa, càng muốn đề phòng Giang Nghĩa thì càng bị Giang Nghĩa khống chế.
Anh ta rất khó chịu.
Giờ mọi chuyện đã bại lộ, Dương Tuấn Thiên cũng không có ý định che giấu nữa, anh ta nói thẳng: “Tôi không muốn Giang Nghĩa cứu cậu đấy, thì sao nào? Cậu chỉ là một đội viên bình thường, một thằng nhãi con như cậu thì có thể làm gì được tôi?”
Cuối cùng cũng chịu lộ đuôi cáo.
Điền Kê nói: “Dương Tuấn Thiên, có câu ‘ác giả ác báo’, anh đợi đấy, cười người hôm trước hôm sau người cười thôi!”
Nói xong, Lâm Mộng Vân đỡ anh ta rời khỏi bệnh viện.
Khi đi ngang qua Dương Tuấn Thiên, Lâm Mộng Vân cũng trừng mắt với anh ta. Cô ta hận Dương Tuấn Thiên đến tận xương tủy, cô ta không ngờ Dương Tuấn Thiên lại là một tên xấu xa lòng dạ hẹp hòi như vậy.
Nhìn bóng lưng của Điền Kê và Lâm Mộng Vân, Dương Tuấn Thiên càng thêm kích động.
Một người là người anh em của anh ta, một người là người phụ nữ anh ta thích, bây giờ đàn em lại phản bội mình, người phụ nữ anh ta thích lại ghét bỏ anh ta, tất cả chuyện này đều là lỗi của Giang Nghĩa!
“Giang Nghĩa, Giang Nghĩa, là do anh ép tôi đấy.”
“Tôi không muốn lấy mạng anh, nhưng anh đã làm quá nhiều chuyện quá đáng, vậy nên đừng trách tôi ác độc!”
…
Cổng bệnh viện.
Giang Nghĩa vẫn đứng bên cạnh cây cột, anh cầm điếu thuốc nghiêng người dựa vào cây cột.
Tiếng bước chân vang lên, một nam một nữ đi tới chỗ anh, chính là Điền Kê và Lâm Mộng Vân.
Điền Kê nhìn Giang Nghĩa, vẻ mặt đầy áy náy.
‘Bịch’ một tiếng, anh ta quỳ xuống trước mặt Giang Nghĩa và nói to ba chữ: “Tôi xin lỗi!”
Giang Nghĩa giật mình, vội vàng đưa tay đỡ anh ta dậy.
“Anh làm gì vậy?”
Điền Kê áy náy nói: “Anh Giang, là tại tôi hồ đồ không biết phân biệt tốt xấu. Tôi muốn lái xe tông chết anh, nhưng anh lại bỏ qua những hiềm khích trước đây để cứu mạng tôi!”
“Tôi ăn nói thô lỗ với anh, xúc phạm anh và muốn giết anh, nhưng anh vẫn không thèm chấp và cứu mạng tôi những hai lần.”
“Nực cười là tôi vẫn luôn tưởng rằng Lục Diệp đã cứu tôi.”
“Điều nực cười hơn nữa là tôi thực sự coi loại súc vật như Dương Tuấn Thiên là anh em tốt!”
“Tôi sai rồi.”
“Anh Giang, từ hôm nay trở đi, anh sẽ là đại ca của tôi. Anh đã cho tôi mạng sống này, tôi bằng lòng vì anh lên núi đao xuống biển lửa, thấy chết không sờn!”
Qua chuyện này, cuối cùng Điền Kê cũng nhận thức rõ đúng sai.