Mục lục
Chiến Thần Tu La
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 546

Một phật một ma.

“Xử Nữ? Song Tử?”

Tôn Tại Ngôn thở dài một hơi, tuy rất không muốn thừa nhận, nhưng không thể không đối mặt với hiện thực.

“Thua rồi.”

“Cái gì?” Tôn Vĩnh Trinh rất không hiểu: “Nói đùa gì chứ? Đối phương chỉ có hai người đến, như thế cũng không đối phó được, chúng ta sau này đừng lăn lộn nữa.”

Tôn Tại Ngôn khẽ lắc đầu, lấy áo trên bàn, sau đó để hũ tro cốt xuống, hờ hững nói: “Anh bây giờ đi theo tôi, còn có thể giữ được một mạng. Ở lại, chính là chết. Anh chọn như nào?”

“Chuyện này…”

Tôn Vĩnh Trinh mặt mày gượng gạo: “Nhưng Giang Nghĩa cũng bị bắt rồi! Thật sự phải từ bỏ vào lúc này sao?”

Tôn Tại Ngôn cười lạnh: “Bắt được sao? Đó là kế sách người ta chui vào hang hổ mà thôi, anh giết chết anh ta sao?”

“Đã làm tới bước này rồi, cứ đi như vậy sao?”

“Bây giờ lấy Tây Môn Tuấn làm đệm lưng, rồi trả lại hũ tro cốt cho Giang Nghĩa, tin chắc có thể nguôi ngoai cơn giận của anh ta, sẽ không truy cứu sâu, tôi và anh còn có đường sống, muộn thêm vài phút nữa, con đường sống này cũng mất rồi.”

Tôn Vĩnh Trinh rất không vui, cuối cùng nói ra: “Hay là, tôi sắp xếp thêm mấy người, cùng nhau bắn, không tin không giết được cậu ta.”

Tôn Tại Ngôn lắc đầu: “Đừng nghĩ nữa, Giang Nghĩa sẽ không cho anh cơ hội đâu. Tôi hỏi anh lần cuối cùng, đi hay không đi?”

Tôn Vĩnh Trinh cuối cùng liếc nhìn hai người đàn ông khủng bố trong màn hình, trong lòng rất giãy giụa.

“Đi!!!”

Không nói nhiều nữa, hai người đi lên tầng trên cùng, từ thang máy ngầm rời khỏi nhà kho của nhà xưởng, lên chiếc xe đã sắp xếp sẵn rồi rời đi.

Cuộc chiến lần này, Tôn Tại Ngôn thua hoàn toàn.

Nhưng chỉ cần anh ta còn sống, sau này sẽ có cơ hội lật kèo.

Tục ngữ nói rất hay, núi xanh còn đó lo gì không có củi đốt, đạo lý này không ai hiểu hơn anh ta.

Trong nhà xưởng, chỉ còn Tây Môn Tuấn vẫn ngốc nghếch dùng súng bắn Giang Nghĩa, hoàn toàn không biết mình đã bị vứt bỏ.

Giang Nghĩa nhìn xung quanh, rồi lại nhìn Tây Môn Tuấn.

“Anh, đã là kẻ bị vứt bỏ rồi.”

Tây Môn Tuấn sững người, dùng súng chĩa vào đầu của Giang Nghĩa: “Anh nói linh tinh cái gì?”

Giang Nghĩa hờ hững nói: “Súng của anh không thể giết được tôi, tại sao còn làm điều dư thừa? Nếu anh không tin tôi, có thể đi xem thử, anh em nhà họ Tôn có còn đó hay không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK