Chương 435
“Không đúng!”
Sau đó, cổ động viên của hai đội đánh nhau khiến toàn bộ khung cảnh trở nên lộn xộn.
Lợi dụng sự hỗn loạn này, một số người đàn ông đi về phía bà cụ và những người khác.
Giang Nghĩa trở nên cảnh giác, đứng trước mặt bà lão, nhẹ giọng nói: “Bà cụ, ông Kỳ, Tô Nhàn, các người đứng sau lưng tôi.”
“A?” Kỳ Chấn sững sờ, “Tại sao…”
Vừa định hỏi lý do, đã lập tức nhìn thấy 5 người đàn ông mặc áo đấu của Inter Milan vây quanh, mỗi người đều cao to và dũng mãnh.
Kỳ Chấn nuốt nước bọt và giải thích: “Mọi người, mặc dù chúng tôi là người hâm mộ AC Milan, nhưng chúng tôi là người tốt , chúng tôi tôn trọng đội nhà của các bạn, chúng tôi…”
Bà cụ lắc đầu và kéo đứa con trai khờ khạo của mình lại.
“Còn chưa thấy rõ sao?”
“Họ không phải là người hâm mộ, họ là những sát thủ giết thuê.”
Kỳ Chấn không khỏi kinh ngạc không ngậm miệng lại được, “Sát thủ?”
BÀ cụ nhìn xung quanh, “E rằng không chỉ có năm người bọn họ. Hơn nữa, cuộc chiến lần này của người hâm mộ có lẽ là do bọn họ thiết kế từ trước, bọn họ muốn lợi dụng lúc hỗn loạn để giết chết bà già này.”
Bingo, nói đúng hết!
Bà cụ tuy có vẻ không so đo tính toán nhưng thật ra đầu óc tinh tế, với kinh nghiệm dày dặn của mình, đã nhìn thấu đám người này rồi.
Không cần phải nói thêm gì nữa, cả năm tên sát thủ lao đến.
Bà cụ không lùi bước mà còn tiến lên.
Vừa đi bà ta vừa nói: “Thứ mà những người này muốn là tính mạng của ta, Kỳ Chấn con rời đi với Giang Thần y, đừng vì ta mà bị liên lụy.”
Không thể không nói, bà già này dám làm dám chịu, cọi trọng đại cục, có tinh thần hy sinh rất mạnh.
Tuy nhiên, có Giang Nghĩa ở đây, làm thế nào để bà ta vì thế mà hy sinh được?
Một tên sát thủ xông tới trước mặt bà cụ, nắm đấm to như cái nồi với khí thế mạnh mẽ, đánh vào thái dương của bà cụ.
Chưa nói đến một người già, ngay cả một thanh niên cũng không chịu nổi.
Nếu bị đánh trúng chắc sẽ chết luôn tại chỗ.
Vù! ! !
Nắm đấm cùng với tiếng xé gió đi tới trán bà cụ, vừa sắp đáng trúng, lúc ngày lại bị một bàn tay khác nắm chặt lại.
Không thể động dậy!
Kẻ sát thủ nheo mắt lại, khóe miệng nở một nụ cười khinh thường.
Bọn họ là binh lính đã chinh chiến nhiều năm, dám động thủ với họ? Đúng là tự tìm chỗ chết.
Kẻ sát thủ muốn thoát khỏi xiềng xích của Giang Nghĩa, nhưng chuyện khiến người xấu hổ là dù hắn ta cố gắng đến đâu, hắn ta cũng không thể thoát ra sự ràng buộc của Giang Nghĩa, trái lại lại là bị Giang Nghĩa đá một cước vào ngực, cả người đã bay xa ra bẩy tám mét, nặng nề đập vào thùng rác bên đường.
“Bà cụ, nghe theo tôi.”
“Đi tới phía sau tôi. ”