Mục lục
Chiến Thần Tu La
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 704

Lục Diệp bối rối nhận ra anh ta căn bản không biết khối máu bầm của bệnh nhân nằm ở đâu, thậm chí những máy móc hiện đại nhất cũng không thể chẩn đoán ra được.

Cho dù có chẩn đoán ra thì với trình độ của Lục Diệp cũng không thể nào làm tan máu bầm của bệnh nhân.

Lần này, anh ta rất lúng túng.

Lục Diệp khóc không ra nước mắt nhìn Điền Kê nằm trên bàn mổ.

Anh nói anh khỏi bệnh rồi mà, sao không biết an phận một chút vậy hả? Ăn uống bừa bãi dẫn đến tái phát trở lại, anh lừa tôi sao?

Nếu không chữa khỏi cho Điền Kê, anh ta chắc chắn sẽ tiêu đời.

Không chỉ mang tiếng xấu mà những tuyên bố sai sự thật trước đây cũng rất dễ bị bại lộ.

Lục Diệp cảm thấy phiền muộn!

Do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng Lục Diệp bước ra phòng phẫu thuật.

Dương Tuấn Thiên lo lắng đi tới hỏi: “Bác sĩ Lục, người anh em của tôi thế nào rồi?”

Lục Diệp cúi đầu, rất khó mở miệng.

Anh ta ho khan một tiếng, không trả lời mà hỏi một câu: “Ừm, bây giờ Giang Nghĩa đang ở đâu?”

“Giang Nghĩa? Bác sĩ Lục, anh hỏi Giang Nghĩa làm gì?”

“Anh chỉ cần nói cho tôi biết anh ta đang ở đâu là được.”

“Ừm… Giang Nghĩa đang ở sân tập.”

“Được, tôi biết rồi.”

Lục Diệp không nói nữa, anh ta cũng chẳng thèm cởi áo blouse đã vội vàng rời khỏi bệnh viện rồi lái xe đến sân tập.

Chưa đầy mười phút, anh ta đã đến nơi.

“Giang Nghĩa!”

Lục Diệp cuống cuồng chạy tới nói với Giang Nghĩa: “Giang Nghĩa, Điền Kê sắp chết rồi, sao anh có thể ngồi thảnh thơi ở đây vậy hả?”

Giang Nghĩa thờ ơ hỏi: “Điền Kê sắp chết, bác sĩ Lục là bác sĩ điều trị, lẽ ra phải do anh chữa mới đúng chứ? Sao anh không ở bệnh viện mà lại chạy đến đây tìm tôi?”

“Giang Nghĩa!”

Lục Diệp nhìn quanh bốn phía rồi nói nhỏ bên tai anh: “Anh rất rõ chuyện trước kia không phải sao, tôi không thể chữa khỏi bệnh cho Điền Kê, chỉ có anh mới chữa được thôi.”

“Cho nên Giang Nghĩa à, anh phải đi cùng tôi một chuyến, nếu đến trễ, anh ta sẽ chết đấy!”

Giang Nghĩa xua tay: “Không được.”

“Không được?”

“Ừm, với tình hình bây giờ, Dương Tuấn Thiên sẽ không để cho tôi chữa trị cho Điền Kê đâu.”

Lục Diệp nôn nóng: “Các người là anh em tốt kia mà, sao anh ta lại không cho anh chữa trị được?”

“Chỉ khi Dương Tuấn Thiên tới tìm tôi, nếu không tôi sẽ không đến bệnh viện.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK