Mục lục
Ngân Hồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Nhu Hoa mệt lắm rồi, mệt mỏi khiến nàng không còn sức đâu nghĩ tới chuyện khác, nhi tử có quấy cũng chỉ đơn thuần cho rằng là đói thôi, ấn vú vào mồm con, nàng vẫn cầm dao cảnh giác nhìn bên ngoài.

Sự cảnh giác của Vương Nhu Hoa chẳng duy trì được bao lâu, suốt một ngày một đêm bôn ba đã rút cạn sức lực cuối cùng của nàng, tóc nàng ướt dẫm, gương mặt nhợt nhạt, áo vải nhuộm chẳng tốt, chảy dòng nước màu lam trên da nàng, chiếc chăn mỏng mang tới chút ấm áp, người dần ngả ra sau, bất tri bất giác dựa vào thành thùng gỗ ngủ mất.

Thiết Tâm Nguyên ngừng khóc, con hồ ly đang vừa ăn nửa cái bánh vừa ngó nghiêng xung quanh thấy Thiết Tâm Nguyên đang lóng ngóng giúp mẹ cài lại vạt áo, dựa cổ mẹ mình, còn hít hít. Hồ ly con không biết đây là hành động cực kỳ bất thường của đứa bé chưa đầy năm, nên lại cúi đầu gặm bánh.

Trên tường cao có một cái lỗ nhỏ, đó là nơi dùng để thoát nước, hiện đã tắc hoặc có lẽ là thay dòng rồi, mưa to như vậy mà chẳng có mấy nước chảy ra.

Tiếng bước chân nặng nề từ xa truyền tới, đám lưu dân bên đường đang ồn ào thoáng cái trở nên yên tĩnh, con hồ ly thoắt cái cảnh giác ngẩng đầu lên ...

Một thân hình cao lớn sừng sững chắn hết ánh sáng vốn chẳng còn nhiều nhặn gì trong cơn mưa ngày tàn, đó là viên võ tướng, cưỡi trên con ngựa cao to, con chiến mã đó rất cao, người cưỡi trên lại còn toàn thân khải giáp, càng thêm hùng tráng, đầu cũng đội mũ trụ kín mít, chỉ có ánh mắt lạnh băng lộ ra ngoài.

“ Á ....” Bị nhi tử cắn mạnh một cái, Vương Nhu Hoa giật mình tỉnh lại, còn đang ngơ ngác thì thấy một cái mã sóc dài chĩa tới mặt, nàng kinh hoàng rút dao ra nhưng lập tức bị đánh rơi, kỵ sĩ như ma thần chầm chậm thức chiến mã tới, muốn đâm ghim nàng lên tường.

Sợ tới mức choáng váng không nói nổi lên lời, Vương Nhu Hoa trơ mắt nhìn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Thiết Tâm Nguyên khóc ầm ĩ như cố lấy tấm thân nhỏ bé chẳng thể ngăn nổi mã sóc để che chắn cho mẹ mình. Khi mã sóc sắp đâm tới nơi Vương Nhu Hoa mới như nổi điên dấu nhi tử ra sau lưng, đôi mắt to nhìn chằm chằm kỵ sĩ, quát:” Đừng hại con ta.”

Giọng nói đều đều từ sau mũ trụ kín mít truyền ra:” Vô cớ tới gần hoàng thành mười bước, giết!”

Vương Nhu Hoa ngơ ngác ngước đầu nhìn bức tường cao kia, tích tắc điếng người, chẳng phải hoàng thành là gì, răng va vào nhau cầm cập:” D ... Dân phụ không biết.”

“ Liễn giá của hoàng thượng ở đây, mỗ không lý nào bỏ qua cho ngươi được, con ngươi còn nhỏ không biết, tất nhiên mỗ sẽ đưa tới mẫn cô viện, còn ngươi, quốc pháp vô tình, chết đi!” Mã sóc trên tay kỵ sĩ đâm ra khều cái bọc tã lên, tay trái ôm lấy Thiết Tâm Nguyên, mã sóc tay phải lại muốn đâm xuống.

Vương Nhu Hoa tuyệt vọng nhìn nhi tử khóc gào không thôi, từ từ nhắm mắt lại.

“ Dương hoàng sứ, dừng tay!” Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, từ trong đám đông có quan viên thanh bào, dáng không cao nhưng chắc người, da đen đúa như lão nông bước ra, nghiêm giọng quát:

Võ tướng kia trình độ đã tới mức thu phát tự nhiên, nghe tiếng quát thì dừng mã sóc lại, quay đầu nhìn, hắn ngồi trên ngựa như chiến thần vậy mà trước mặt quan viên ấy ngay cả lưng chẳng dám thẳng lên.

“ Hồ đồ!” Quan viên tới trước chiến mã, nắm mã sóc kéo xuống:

Võ tướng ấy là Dương Hoài Ngọc, trưởng tôn đời thứ năm của Dương gia, nhưng khi đối diện quan văn đen đúa kia, vội vàng xuống ngựa, bởi người trước mặt là Long Đồ các đại học sĩ Bao Chửng vang danh thiên hạ, cũng là bậc trưởng bối của hắn, khom người kính cẩn nói:” Nông phụ này phạm phải tội chết!”

Bao Chửng giận dữ nhìn Dương Hoài Ngọc, chỉ đám đông chen lấn đằng xa:” Phạm phải luật trời tất nhiên là phải hỏi tội, nhưng đây là một nông phụ, không phải quân tốt trong quân của ngươi, tay cầm dao ắt phải có nguyên do khác. Ngươi là võ quan, đâu ra quyền xử trí bách tính.”

Vương Nhu Hoa dù vẫn sợ tới nhũn người vẫn nhân cơ hội chạy ùa tới cướp lấy nhi tử, kiểm tra thấy con không sao, ôm ghì vào lòng, khóc tới không ra tiếng.

Dương Hoài Ngọc gãi đầu:” Dù là Đề hình ti hay Khai Phong phủ tới phán xử thì cũng chỉ có đường chết thôi, tiểu chất không cho rằng bá phụ sẽ mở cho đường sống.”

Bao Chửng hừ một tiếng:” Quốc pháp một khi hình thành ắt phải theo luật chấp hành, dù luật pháp không tính tới nhân tình, nhưng hoàng quyền không được xem nhẹ, đây là thiết luật. Hoài Ngọc, ngươi tuổi trẻ khí thịnh, sau này vạn vạn lần không được có hành vi lỗ mãng như thế. Nay phụ thân ngươi đảm nhiệm chức phòng ngự sứ Phượng Châu, bao nhiêu cặp mắt đang dõi vào, ngươi làm hoàn thành sứ thân quân long vệ của bệ hạ, vạn vạn lần không được để người ta nắm lấy điểm yếu, nếu không sẽ liên lụy tới phụ thân ngươi.”

“ Phụ nhân này đúng là phạm phải tội chết, nhưng bọn họ là cô nhi quả mẫu cũng đáng thương, ngươi giết người giữa đường, sau này sẽ rất bất lợi cho thanh danh.”

Dương Hoài Ngọc khom người tạ ơn:” Đa tạ bá bá giáo huấn, tiểu chất nhớ rồi.”

Vương Nhu Hoa muốn chạy khỏi nơi này, nhưng xung quanh toàn là binh sĩ giáp trụ bao vây, không còn đường đi nữa, chỉ biết ôm chặt lấy nhi tử nghe mệnh trời, nàng đâu có ngờ rằng hai mẹ con mình chẳng qua chỉ tới chân tường tránh mưa một lúc mà rơi vào cảnh nguy tới tính mạng.

Bao Chửng giáo huấn chất tử xong quay sang nhìn Vương Nhu Hoa đang run lẩy bẩy trong mưa, tới gần vài bước nói:” Lão phu sẽ an bài thỏa đáng cho con ngươi, ngươi không cần phải lo.”

Nước mắt Vương Nhu Hoa rơi lã chã trên mặt Thiết Tâm Nguyên cũng nhiều như cơn mưa lớn ngoài kia, đôi mắt đứa bé chưa tròn một tuổi lại nhìn chằm chằm vào Bao Chửng không chớp.

Bao Chửng hơi khựng người, cảm giác ánh mắt kia mang theo oán độc vô tận, lắc đầu một cái đuổi suy nghĩ kỳ quái đó đi, chẳng qua là đứa bé thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK