Lúc này đã là canh ba, quán của Thiết gia còn kịp mang đồ ra chứ quán xá xa hơn do đang ngủ đột nhiên gặp phải hỏa hoạn, ai nấy cuống cuống chạy tháo thân, còn kịp nhớ tới đồ đạc sao được, chỉ biết dậm chân chửi bới kẻ phóng hỏa.
Lửa bắt vào cỏ khô lại thêm gió ao hỗ trợ nên lan đi rất nhanh, quân binh của hỏa tuần phô có kẻng cheng cheng chạy tới, những cột nước lớn ngăn cách lều cỏ với lều hoàng gia, tiếp đó càng có thêm nhiều quan binh ra sức múc nước từ ao đổ vào lửa.
Tiếng vù và trong quân doanh rền vang, bước chân nặng nề từ bốn phương tám hướng đổ dồn tới.
Thiết Tâm Nguyên vươn dài cổ nhìn, không thấy phiên tăng đâu nữa, từng chiếc cờ ghi hai chữ "Phủng Nhật" chẳng mấy chốc trải kín ao Kim Minh.
Vương Nhu Hoa tặc lưỡi không ngừng, cảm thán cảnh tượng hùng tráng trước mắt, tâm tình có vẻ không tệ, tên phiên tăng kia chết chắc rồi, hoàng đế nổi giận nhất định sẽ băm nát lão ta.
Có điều nghĩ tới thuật cải tử hoàn sinh của phiên tăng, lòng vẫn có chút thấp thỏm, liệu lão ta có chết được không.
Từng cái lán cỏ đổ sụp, một cái lán cỏ gần lều hoàng gia đột nhiên có người lửa loạng choạng chui ra, muốn phá rào chắn của quân binh, tới nơi chưa bắt lửa để tiếp tục phòng hỏa, miệng phát ra tiếng gào như dã thú, ai cũng nghe ra sự điên cuồng trong đó.
“ Đốt, đốt, đốt, nhất thiết như pháp, như lộ, như điện, đều là hư ảo, hỏa liên đài thể hiện bản sắc như lai, đốt, đốt!”
Một mũi nỏ tiễn từ trong bóng tối bắn ra xuyên qua người lửa, mang cả lửa rơi vào ao Kim Minh.
Không ngờ người lửa chẳng ngã, lập tức tên như châu chấu bổ xuống, chớp mắt xé nát người lửa thành vô số mảnh vụn ...
Thiết Tâm Nguyên chứng kiến cái chết ghê rợn đó lén lút lấy trong lòng ra một cái bình nhỏ, đổ bột nấm còn lại đi, gió thổi qua mang bột phấn bay vào đám cháy, một mùi thơm dễ ngửi được hơi nóng cuốn lên nửa tầng không.
Lửa lớn soi rực ao, lúc này nói tới cứu hỏa thì muộn rồi, lán cỏ bắc bằng rơm khô một khi bắt lửa là hết cứu, chức trách của hỏa tuần phố là cứu viện những nơi còn chưa bắt lửa thôi.
Bên ngoài đã bị đại quân bao vây nên tất cả mọi người đều không ra được, Vương Nhu Hoa ôm nhi tử ngồi xuống bãi cỏ, lúc này con rối phóng pháo hoa trên ao Kim Minh càng thêm tráng lệ.
Người uống thuốc độc có thành phần kích thích gây ảo giác làm ra chuyện gì thì không ai dự liệu được, Thiết Tâm Nguyên tất nhiên cũng không ngờ tên yêu tăng lại phóng hỏa.
Trong toàn bộ sự kiện này, Thiết Tâm Nguyên khinh bỉ nhất là Dương Hoài Ngọc.
Nếu hắn quyết đoán giết chết phiên tăng thì đã chẳng có chuyện gì xảy ra, thân là võ tướng ngay cả dũng khí đối diện với quỷ thần cũng chẳng có, Thiết Tâm Nguyên khinh bỉ hắn từ tận xương tủy.
Võ tướng thời Đường tay cầm binh khí trông cửa cho hoàng đế chuẩn bị chém giết yêu ma quỷ quái, nếu tên yêu tăng này xuất hiện vào thời đó, sau khi giết chết còn sống lại, những mãnh tướng kia nhất định sẽ rất hứng thú nghiên cứu làm sao có thể giết chết hắn chứ không phải là sợ hãi không dám tiến lên.
Nhìn biểu hiện tối nay của Dương Hoài Ngọc, Thiết Tâm Nguyên gần như có thể dự liệu được sự đi xuống của Dương gia đã ở ngay trước mắt, một khi vị tướng quân vô úy cuối cùng Dương Văn Quảng qua đời, Dương gia sẽ giống như vô số tướng môn khác biến mất trong dòng sông lịch sử.
Nghịch ngợm cả buổi Thiết Tâm Nguyên mệt rồi cứ vậy nhắm mắt ngủ, đến khi tỉnh dậy thì trời vẫn tối, mùi khói lửa từ đám cháy bao phủ khắp không khí, thi thoảng có đốm lửa bị gió cuốn lên không trung, quay cuồng một lúc rồi tắt.
Mẹ mở to mắt, rất muốn xác định xem tên phiên tăng kia rốt cuộc đã chết hay chưa, với nàng mà nói đây là sự dày vò.
Thiết Tâm Nguyên không nghĩ ra một người bị lửa đốt cháy lại bị loạn tiễn xé nát còn lý do gì mà sống được.
Đồng Bản tẩu không khóc nữa, hình như nàng quên mất vừa rồi suýt nữa bị yêu tăng lột trần, mượn một cái dây lưng quấn y phục lại, đang hùng hồn giảng giải với mọi người tên yêu tăng đó đáng sợ thế nào, thèm khát nữ nhân ra sao.
Đám bà nương đã thành hôn nói chuyện bạo dạn hết hồn, chẳng kiêng dè gì hết, Vương Nhu Hoa nghe thấy nhíu mày, bế Thiết Tâm Nguyên đứng lui ra xa.
Dương Hoài Ngọc đá miếng thịt cháy xém dưới chân, mỡ dính vào giày, nhíu mày lại, nỗ lực áp cảm giác thất bại trong lòng xuống.
Tên yêu tăng đó chết thật rồi, không còn khả năng sống lại nữa, nếu tới mức này mà yêu tăng vẫn còn sống lại được, lão ta nhất định là bồ tát hành tẩu chốn nhân gian.
Lấy tờ giấy Vương Nhu Hoa nhét cho mình ra, vo tròn, nhân lúc người khác không chú ý ném vào đống lửa, hắn không muốn có người biết rằng từng có người nói với hắn thuật cải tử hoàn sinh của yêu tăng là giả.
Thấy Dương Hoài Ngọc từ trong đám cháy đi ra, Vương Nhu Hoa vội đi tới hỏi:” Tên yêu tăng đó chết chưa?”
Dương Hoài Ngọc né tránh ánh mắt của nàng, quay đầu nhìn đám cháy:” Phiên tăng đã bị cường nỏ phân tây, lại bị lửa thiêu thành than, không sống lại được nữa.”
Vương Nhu Hoa thở hắt ra một hơi, cảm giác toàn thân nhẹ bẫng, còn có tâm trạng nói đùa: “ Nếu lão ta còn sống lại được, tiểu phụ nhân cam tâm tình nguyện giao nhi tử.”
“ Quên chuyện này đi, ta đã báo lên trên là yêu tăng phát cuồng tẩu hỏa nhập ma, quan phủ sẽ theo chiều hướng đó bẩm báo bệ hạ, cô chớ làm việc thừa thãi.”
“ Tiểu phụ nhân vốn không biết gì hết, tướng quân nói sao thì là thế đó, tai nạn lớn thế này, ai dám nói linh tinh.”
Dương Hoài Ngọc gật đầu:” Vậy là tốt nhất.”
Nói xong liền đi trở về giữa đám huynh đệ của mình, nhìn bọn họ phấn khích đàm luận sự kiện phiên tăng, lúc khen ngợi hắn lâm nguy không sợ, Dương Hoài Ngọc không vui lên nổi.