Vương Nhu Hoa lúc này còn để ý gì tới người khác, cho nhi tử vào thùng gỗ, đắc ý lắc cái đầu toàn nước mưa:” Nhi tử, chúng ta trúng lớn rồi, bây giờ mẹ con ta có tám quan tiền, con nói xem chúng ta xây một căn nhà nhỏ ở đây được không? Số tiền còn lại mẹ để giành sau này cưới cho con một thê tử như hoa như ngọc.”
Thiết Tâm Nguyên há cái mồm không răng cười khanh khách, tiểu hồ ly nhát gan nãy giờ trốn biệt, thấy xung quanh không còn ai nữa mới từ trong tã chui ra cũng kêu loạn hưởng ứng.
Vương Nhu Hoa thoát đại nạn, tâm tình tất nhiên cực tốt, lấy tay đẩy đầu tiểu hồ ly một cái:” Ngươi cũng có phúc lắm.”
Thấy tã của nhi tử đã ướt hết, Vương Nhu Hoa không dám chậm chễ, vội vàng thay cái khác, tuy cũng ẩm, nhưng dù sao vẫn tốt hơn cái vừa rồi, trẻ nhà nông mà, khỏe lắm, chút nước thế này không sợ.
Có chỗ lập thân Vương Nhu Hoa tựa hồ có sức lực vô biên, trong thời gian ngắn nàng dùng vải dầu và mấy cành cây dựng lên một cái lều đơn giản, còn đem toàn bộ quần áo khô trải trong thùng gỗ, bế nhi tử nhảy vào thùng chuẩn bị đi ngủ.
Mưa tuy ngớt nhiều những vẫn không chịu dừng, thi thoảng bị gió thổi hắt vào góc tường, rơi lộp bộp lên nóc lều.
Vương Nhu Hoa ngồi trong thùng gỗ cầu khẩn: “ Thất ca, đều do chàng trên trời linh thiêng phù hộ, chàng nhất định phù hộ cho con chúng ta lớn lên khỏe mạnh như nghé non, để sinh con đẻ cái, truyền thừa hương hỏa, thiếp cũng nỗ lực làm việc, nuôi con khôn lớn ..”
Đó là suy nghĩ chân thật nhất của nàng, dù hoàng đế hay quan lớn, tướng quân đều cách nàng quá xa, nàng không hiểu tôn nghiêm pháp luật hay hoàng quyền, chỉ coi đây là trượng phu hiển linh phù hộ.
Nhịp thở Vương Nhu Hoa đều đặn, nàng đã ngủ rồi, không biết nhi tử vươn đầu ra khỏi tã, mồm há ra lưỡi uốn mấy lần như luyện tập, cuối cùng phát ra được âm thanh cổ quái làm con hồ ly nằm dưới chân dựng tên lên một lúc, không nghe thấy tiếng gì khác, lại cuốn đầu nhỏ vào đuôi của mình ngủ tiếp.
Muốn kiếm được một chỗ che mưa tránh gió ở thành Đông Kinh khó như lên trời.
Mọi thứ ở nơi này đều là vật có chủ.
Cho dù cành cây khô vô tình rơi ra ngoài tượng viện, chỉ cần Vương Nhu Hoa muốn nhặt cũng sẽ có người đi ra ngăn cản, hung dữ cướp lấy cành cây khô trong tay nàng, sau đó lườm một cái bỏ đi.
Cái gì cũng phải trả tiền.
Vương Nhu Hoa đi loanh quanh trên phố nửa ngày, cuối cùng uổng công trở về, nàng muốn tìm một công việc khâu vá giặt dũ cũng không được, tin tức về người Thiết gia trang cũng chẳng có, Thiết gia trang là thôn trang nhỏ, ít người từng đi khỏi thôn quá mười dặm, dù ở ngay gần Đông Kinh cũng không có mấy người từng vào kinh, bởi thế muốn nghe ngóng tin rất không dễ dàng.
Lại mua thêm hai cái bánh hấp lót dạ.
Hôm qua mua hai cái bánh hấp chỉ mất hai đồng, hôm nay phải ba đồng mới có thể lấy được hai cái bánh hấp từ tay tên hỏa kế.
Tiền không tiêu bừa được, sáng nay Vương Nhu Hoa thức dậy là đem tiền nhét vào cái lỗ hổng kia rồi, cuối cùng cắn răng nhét cả tiểu hồ ly vào trông coi rồi mới cõng nhi tử ra phố tìm đường sống.
Khi đi qua chợ người, Vương Nhu Hoa gần như phải chạy, nàng chưa bao giờ thấy cảnh con người xếp thành hàng như gia súc, bị người ta sờ trên nắn dưới, vạch cả mồm ra xem răng, sau đó xác định tuổi mua về.
Rất nhiều nữ tử trẻ chỉ mặc chiếc áo mỏng manh, đứng trong lều vải, mặc cho mụ bảo tử mặt bôi son trát phấn hoặc là nam tử bụng bự đi vào lựa chọn.
Từ rất lâu Vương Nhu Hoa đã biết, ở Đại Tống này mua bán nhân khẩu sẽ bị quan gia truy cứu, nhưng ở nơi này chẳng có quan sai nào quản.
Nhớ tới hôm qua mình mệt quá dựa vào góc tường ngủ một chút thôi mà thiếu chút nữa bị chặt đầu, Vương Nhu Hoa từ đáy lòng khinh thường những kẻ mặc áo quan.
Đi qua một cửa hiệu bán quan tài, Vương Nhu Hoa không kìm được nước mắt, thi thể của Thất ca không cách nào tìm được nữa rồi, nàng không thể để trượng phu thành cô hồn dã quỷ được.
Từ hiệu quan tài đi ra Vương Nhu Hoa ôm một xếp vài trắng, nàng cài đóa hoa lụa trăng lên tóc, coi như để tang cho Thất ca, còn về áo tang, trở về bên tường thành rồi thong thả may là được.
Trên đầu Thiết Tâm Nguyên cũng buộc một cái mũ tang nho nhỏ do Vương Nhu Hoa may qua loa trong cửa hiệu, nàng muốn để Thất ca biết, dù hắn chết rồi vẫn có người còn hoài niệm.
Vải trắng là thứ vải mềm thượng hạng, giá cả tất nhiên không rẻ, Vương Nhu Hoa dùng ba mươi đồng mua thứ này mà không nhíu một cái, ngay cả quá trình mặc cả cũng không có.
Mặt đất mấp mô, hôm qua hoàng đế xuất tuần dùng đất vàng lót đường thì chắc chắn phải làm rồi, vì thế trên mặt đất ít nhiều còn thấy dấu vết của đất vàng.
Chỉ là đất vàng còn rất ít, một lão hán còn đang quét lấy đất vàng, thành Đông Kinh đông người, mọi thứ đều quý giá, trong mắt người Đông Kinh không có thứ gì là vô dụng.
Những món ăn ngon xếp từ đầu đường tới cuối đường bốc hương thơm nghi ngút chẳng có chút sức hấp dẫn nào, sau khi mua một ít lương thực và nồi sắt, Vương Nhu Hoa lại mua một cái bánh hoa quế nhỏ, cẩn thận gói vào khăn tay chuẩn bị về sẽ nhai nát cho nhi tử ăn.
Vương Nhu Hoa đeo nhi tử trước ngựa, tay xách nồi sắt, lưng còn cõng bao lương thực, bốn cây gậy trúc kẹp ở nách, nơm nớp chạy về "nhà", nàng cứ lo cho sỗ tiền mình cất dấu.
Về tới chân hoàng thành nàng mới thở phào một hơi, con đường lớn bên ngoài người qua kẻ lại nhưng chân tường thì không có lấy một bóng người, đến cả chó hoang cũng không có.
Cũng phải thôi trên tường là thị vệ võ trang đầy đủ, ở góc tường thậm chí còn có một cái cung rất to được lắp trên giá, nhà mình ở ngay góc tường, đừng nói là người khác không dám đi tới, ngay chính bản thân Vương Nhu Hoa cũng tim đập chân run.
Mũi tên trên cung lớn phải to bằng quả trứng gà, đầu tên dưới ánh mặt trời lấp lóe, nhìn là biết hung khí giết người.
Nơm nớp lo sợ đi tới góc tường, những thị vệ kia tựa hồ nhận ra nàng chỉ đưa mắt nhìn chằm chằm chứ không dùng cung bắn, Vương Nhu Hoa về tới nơi mới dám xác định từ nay về sau cái góc tường này thực sự thuộc về mẹ con nàng rồi.