Ngồi trong đường hầm u ám, Nhất Phiến Vân giang tay ôm lấy sơn tiêu, cười tới nước mắt ròng ròng. Lão ta rất muốn mở thạch môn đi ra ôm lấy Mục Tân khóc lớn, Mục Tân nói qua đúng rồi, Thiết Tâm Nguyên chính là con độc long. Nghĩ tới bốn năm trời sống trong địa lao, Thiết Tâm Nguyên thấy cả cuộc đời của mình trước đó chỉ là trò cười, chuyện xảy ra ở nơi đó mới là địa ngục thật sự. Đang nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa Thiết Tâm Nguyên trong bóng tối, trước mắt Nhất Phiến
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.