“ Ăn no chưa? Chưa thì cứ ăn nữa đi, không cần để phần ta.” Thiết Tâm Nguyên tận lực hạ thấp giọng xuống: Đứa bé rụt rè nói:” A Y Cổ Lệ rất lạnh, nó cứ khóc suốt ...” Thiết Tâm Nguyên kéo chăn trên giường mình, cuốn lại đưa cho đứa bé trai:” Chăm sóc muội tử cho tốt, ngày mai trời sáng họ sẽ đi, khi đó hẵng ra. Vì sao ngươi cho rằng ta không phải là kẻ địch ?” Đứa bé vất vả ôm cái chăn lông:” Vì ngài trông không giống.” Thiết Tâm Nguyên hiểu ra, võ sĩ
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.