“ Công công, trả sách cho cháu được không?“ Một giọng nói rụt rè vang lên sau lưng, Hoắc Hiền quay đầu lại vỗ đầu thằng bé mồ hôi mồ kê nhễ nhại:” Vội vội vàng vàng, rơi cả sách, lần sau không được lỗ mãng như thế.” Thằng bé vội khom người thi lễ:” Đa tạ công công, lần sau cháu không dám thế nữa, hôm nay sách nhiều quá.” Hoắc Hiền nhìn thằng bé đeo túi sách căng phồng, hỏi:” Công công mời ngươi uống nước quả, cho công công xem sách nhé.” “ Công công nếu thích cứ xem, không
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.