Bóng hình mẹ và Nhu Nhi phản chiếu lên cửa sổ, ánh sáng vàng vọt hắn ra sân tối, nhìn thôi đã ấm lòng. “ Mẹ, con về rồi.” Thiết Tâm Nguyên cực lực khống chế giọng nói mình không khác gì thường ngày: “ Tắm rửa rồi ngủ đi, sáng mai qua đây mẹ có chuyện muốn nói.” Vương Nhu Hoa nói vọng ra: “ Vâng.” Thiết Tâm Nguyên đáp một tiếng rồi về phòng: Hỏa Nhi, Thủy Nhi cứ ăn cơm xong là thành phế vật vô dụng chỉ biết ôm bung ngủ, nên tiếng ngáy khò khò...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.