Nhất Phiến Vân giờ rất sợ ngủ, song ngay cả khi thức cũng chẳng tốt hơn là bao, sợ hãi lúc nào cũng như thủy triều bao quanh lão ta, hết đợn này tới đợt khác ập tới. Bất kể lão ta làm gì, nghĩ gì, cảm giác luôn có đôi mắt lạnh lẽo vô cảm của Thiết Tâm Nguyên nhìn chằm chằm sau lưng. Không biết cảm giác này có từ bao giờ, hay đã mọc mầm từ năm năm trước ...? Nhất Phiến Vân hỏi bản thân như thế. Mang theo nghi vấn, Nhất Phiến Vân theo Úy Trì Văn tới
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.