Mục lục
Ngân Hồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bầu trời Đông Kinh thuần một màu đen, sao như được dùng nước rửa qua sáng lấp lánh, ngân hà bắc ngang qua đầu, cùng con rồng ánh sáng giao hòa vào nhau, khó phân biệt được rõ rồng bay vào ngân hà hay là ngân hà rơi xuống phàm trần.

Trên xe ngựa đối diện có cái đầu lợn chui ra, trên đầu lợn còn buộc hai cái búi tóc nghịch ngợm, chưa bao giờ thấy con bé nào béo như thế, nhìn có vẻ chỉ bốn năm tuổi thôi mà béo tới hai má chèn miệng gần như không thấy đâu nữa, làm Đồng Tử hét lên một tiếng kinh hãi rụt đầu vào.

Hai xe đi song song cách nhau chưa tới một xích, cô bé béo nhìn thấy Thiết Tâm Nguyên đội mũ đầu hổ thì thích lắm, đưa ngay tới một quả dưa.

Đây là thứ tốt, đoán chừng là đợt dưa đầu tiên trong năm, thơm lắm, tiểu cô nương gia thế không thấp.

Bụng Thiết Tâm Nguyên sớm đã trống rỗng, nhận ngay không chút khách khí, cho lại một quả táo.

Đập quả dưa lên xe vỡ làm đôi, đưa cho mẹ một miếng, miếng còn lại Thiết Tâm Nguyên ăn ngon lành, Đồng Tử cũng muốn ăn, chui ra ngoài cười nịnh tiểu cô nương, thu hoạch được một cái lườm, còn bé thế mà đã biết lòng người tốt xấu, tiểu cô nương này hẳn cũng trải qua gập ghềnh.

Hai xe đi cùng nhau được một tuần trà, xe của tiểu cô nương vượt lên trước đi vào đường riêng cho sĩ nhân, rộng hơn đường của bách tính.

“ Tiểu cô nương đó tên là gì? Hai người nói gì thế? Vì sao lại cho ngươi dưa?” Đồng Tử hỏi như pháo liên châu, nó ghen tỵ muốn điên lên rồi:

Thiết Tâm Nguyên cho nó miếng dưa mới ăn một nữa:” Cô ấy tên Đường Đường, bảo ta rảnh rỗi tới nhà chơi, có nhiều món ăn ngon lắm.”

“ Ừ ừ, khi nào đi nhất định gọi ta nhé.”

Đang nói chuyện thì xe ngựa tới ao Minh Trì, nhìn một cái Thiết Tâm Nguyên có chút thất vọng, tối đa chỉ có thể tính là vũng nước lớn, đâu ra bao la hùng vĩ như trong sách xưa ghi chép.

Nếu có gì khiến Thiết Tâm Nguyên chú ý thì đó là người, người đâu mà đông kinh khủng, trong tầm mắt của đứa bé, chỉ thấy toàn người là người, không biết cơ man nào mà kể, đoán chừng người toàn bộ Đông Kinh tới đây cả rồi.

Thiết Tâm Nguyên không ngờ rằng, mình ở chỗ này có một cái lán nhỏ, cái lán này mà một trong số những cái lán dài dằng dặc bố trí bên ao, trước mỗi quán lại treo một cái đèn lồng đủ kiểu dáng, màu sắc thu hút ánh mắt người khác, mùi thức ăn thơm ngào ngạt liên tục kích thích dạ dày.

Hai phụ nhân phốp pháp đang bận rộn trong lán, thấy Vương Nhu Hoa bế Thiết Tâm Nguyên tới vội lên đón:” Thiết gia nương tử, đồ đã chuẩn bị xong cả rồi, chúng ta khai trương ngay bây giờ hay đợi mai.”

Vương Nhu Hoa nhìn dòng người nườm nợp, hào khí ngút trời nói:” Tất nhiên là lập tức, bánh canh Thất ca vang danh Đông Kinh, hôm nay là ngày chúng ta phải khuếch trương tên hiệu.”

Một bà nương dậm chân giận dỗi:” Hiệu nhà chúng ta vẫn hơi nhỏ, không to như Phàn Lâu, Hồi Xuân Các, bọn họ chiếm nhiều chỗ, tối nay nói không chừng có sĩ tử làm thơ cho cửa hiệu nhà họ, chúng ta không mời được sĩ tử tới, sĩ tử không ăn thịt lợn. Thịt lợn nhà ta còn ngon hơn thịt dê, đám người đó có mắt không tròng.”

Vương Nhu Hoa cười:” Chúng ta cứ nấu thịt thôi, ta không tin mùi thịt thơm không mời được khách tới.”

Phụ nhân khinh miệt nhìn các cửa hiệu bánh canh mang tên Ngũ ca, Lục cữu:” Thiết nương tử, khách sẽ không ít, chỉ là sẽ khiến người khác hưởng lợi.”

“ Đêm nay có tới mấy chục vạn người kia mà, cửa hiệu nhà chúng ta không ứng phó nổi đâu, phân cho bọn họ một chút, chỉ cần không mất đi khách cũ là được.”

Thiết Tâm Nguyên lại bị mẹ dùng dây lưng buộc vào bồn tắm rồi, y không ngừng ngó nghiêng cái lán cỏ này, không rộng lắm, chừng mười bước thôi, dùng khúc gỗ lớn cắm vào bùn, lấy rơm bện thành vách và mái, thêm vào súc gỗ nguyên khối làm bàn, trông cũng trang nhã ra phết.

Thì ra mẹ chẳng phải là tới ao xem biểu diễn, mà nhân cơ hội hiếm có này đem thanh danh cửa hiệu truyền tới tai sĩ nhân, tham vọng của mẹ không nhỏ.

Trải qua nửa năm vật lộn, Vương Nhu Hoa phát hiện lợi nhuận bán thịt hơn xa bán bánh canh, hơn nữa thịt xử lý đơn giản, chỉ cần sai đồ tể xử lý là được, mình chỉ mang về nhà nấu, không như bánh canh chế tác rất tốn công.

Hai phụ nhân rất chịu khó, không lâu sau cái bếp cực lớn đã bốc lửa, nồi nước thịt đun sẵn đặt lên bếp bắt đầu bốc hơi, cùng với nó là hương vị thơm ngào ngạt theo không khí truyền đi xa.

Trên ao Kim Minh đèn đuốc huy hoàng, thi thoảng có tiếng hò reo như sóng gầm truyền tới, tất cả không có chút liên quan gì tới mấy người đang bận bịu trong quán.

Hai phụ nhân nhào nặn bột mỳ, mỳ thái sắt đã chất đầy bảy tám cái sọt mà họ vẫn không ngừng làm thêm.

Vương Nhu Hoa mặc váy dài kín đáo, bên ngoài áo kép màu hồng, viền lụa trắng, chẳng cần lụa là vẫn khác biệt, bên đầu tóc kết búi, tú lệ đoan trang, như quý phụ bước ra từ hào môn đại viện, còn dùng một cái móc bạc treo tay áo lên, lộ ra đoạn cánh tay vừa vặn để làm việc.

Thiết Tâm Nguyên nẳm ngửa trong bồn tằm ngây ra nhìn trời sao, mỗi lần mẹ nhìn qua thì Thiết Tâm Nguyên nhắm mắt vờ ngủ, nhưng chẳng mấy chốc y không ngủ nổi nữa, Đồng Bản nương tử dẫn Đồng Tử tới, cố nhét nó vào bồn tắm mà y đang ngủ, kệ hai bà nương trong hiệu trêu ghẹo, vội vội vàng vàng chạy đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK