Dương Hoài Ngọc xem xong tờ giấy vẫn không dám tin, vì thân là người luyện võ, hắn quá hiểu gãy cổ nghĩa là gì, so với lời một nông phụ nói, hắn càng tin vào điều mắt mình thấy hơn.
Một cước của hắn đá gãy cọc gỗ to bằng miệng bát, đá gãy cổ người không có gì lạ, huống hồ đầu phiên tăng khi đó đã oặt hẳn ra sau rồi.
Thiết Tâm Nguyên thấy Dương Hoài Ngọc vẫn đứng đó như thằng ngốc, tiếng xì xào xung quanh ngày càng lớn, mấy người như muốn quỳ xuống bái lạy tới nơi, cựa mình tuột khỏi lòng mẹ, lấy chén trà trên bàn, cười toét miệng lạch bạch chạy tới trước mặt phiên tăng.
Vương Nhu Hoa hết hồn kéo vội nhi tử lại, quát to:” Nguyên Nhi, không được nghịch ngợm.”
Phiên tăng mỉm cười nhận lấy chén trà đã sánh ra ngoài non nửa, uống một hơi cạn luôn, chỉ Thiết Tâm Nguyên:” Uống một chén trà, coi như kết duyên Phật ba đời.”
Thiết Tâm Nguyên vùng vẫy muốn thoát khỏi mẹ mình, Vương Nhu Hoa ôm chặt lấy.
Mẹ Đồng Tử cũng rót một chén nước, thúc giục Đồng Tử mang tới cho phiên tăng.
Phiên tăng nhận lấy chén nước, đưa tay chấm nước búng vào trán Đồng Tử:” Coi như kết thiện duyên, bần tăng hành tẩu nhân gian, nếu có thể kết thiện duyên với toàn thiên hạ, nhất định bần tăng sẽ có một chỗ ở thế giới cực lạc.”
Thiết Tâm Nguyên như đang tức giận, ra sức quẫy đạp trong lòng mẹ, còn vươn dài hai tay muôn phiên tăng bế, Vương Nhu Hoa liên tục phải kéo xuống, nước mắt đã hoen mi, nàng hoàn toàn loạn thần rồi.
Phiên tăng cười ha hả, ném chén nước vào ao, thi lễ với Dương Hoài Ngọc:” Đàn việt nếu như không muốn chém bần tăng, vậy cho bần tăng lui, sau này lấy bạch liên hoa cung nghênh pháp giá đồng tử Phật quốc, còn mong chư vị tương trợ.”
Vương Nhu Hoa quát:” Đây là nhi tử của ta, chết cũng không giao cho ngươi.”
“ Cái gì là ngươi ta? Thân thể với bần tăng mà nói chỉ là cái vỏ thối, đàn việt sinh thân thể, cứ giữ lấy là được, bần tăng chỉ cần bạch liên hoa.”
Vương Nhu Hoa rùng mình, tên phiên tăng khốn kiếp này rõ ràng muốn mạng con mình, trong chớp mắt nàng đã quyết định xong, về nhà sẽ lập tức đưa con rời xa chỗ này.
Quan phủ không dựa vào được, nhìn đám quân binh và bộ khoái vây quanh mà không làm gì là biết thái độ của họ rồi, ngay cả quý công tử xuất thân thế gia như Dương Hoài Ngọc mà không dám xen vào, mình chỉ là một phụ nhân sao làm gì nổi phiên tăng.
Thiết Tâm Nguyên vô tâm cười toe toe với phiên tăng làm Vương Nhu Hoa vừa chua xót vừa đau đớn.
Mẹ Đồng Tử kéo nó tới trước mặt phiên tăng, tích cực nói:” Đại sư xem xem nhi tử của thiếp thân có phải là đồng tử của Phật đà không, nhũ danh của nó là Đồng Tử, nhất định cũng có duyên với Phật, đại sư độ cho nó đi, ngài còn điệp độ chứ?”
Phiên tăng mìm cười hiền hòa nhưng mắt vẫn nhìn Thiết Tâm Nguyên chăm chú, thằng bé này phối hợp như thế làm mục đích chuyến đi này của ông ta thuận lợi hơn nhiều, chẳng lẽ nó thực sự có duyên với cửa Phật?
Nước Tống mắc dù ước thúc Phật môn rất nghiêm khắc, một người muốn thành tăng nhân không đơn giản chỉ là cắt tóc vào chùa, mà phải lĩnh được độ điệp từ tăng quan, mỗi năm quan phủ giới hạn nhân số thành tăng nhân.
Mỗi khi một tăng nhân chết đi mới có một người tục khác thành tăng nhân, gọi là truyền thụ y bát.
Sau khi thành tăng nhân có rất nhiều đặc quyền, không phải nộp thuế nộp lương, không cần đi lao dịch, đi qua châu phủ không ai hỏi tới, quan trọng nhất một khi thành tăng nhân tự có một phần tài sản của chùa, tương lai nếu có thể tự lập chùa miếu, lập tức thành phương trượng của chùa đó.
Phương trượng mỗi ngôi chùa đều là người đức cao trọng vọng, bởi thế có rất nhiều người cố sức vót nhọn đầu chui vào chùa, mẹ Đồng Tử là một trong số đó.
Phiên tăng nhìn đám đông sùng bái, kính sợ trước mắt, cảm giác như mình giống Phật đà ngồi ở đài sen cao vời vợi, cúi đầu nhìn xuống sâu kiến phía dưới, chỉ cần đưa tay ra là có thể dễ dàng bóp chết.
Sự hung bạo đè nén bao năm phun trào như núi lửa, đưa hai tay nắm lấy phụ nhân đang cười nịnh nọt trước mặt, hai tay dùng lực xé mạnh, bộ y phục mới tinh rách toạc, chiếc yếm lót màu xanh lục thêu hoa xuất hiện trước mặt đám đông cùng với da thịt trắng trẻo.
Mẹ Đồng Tử lặng người, không cả thét lên tiếng nào, đứng ngây đó phơi bày da thịt trước mắt đám đông, đến khi bị phiên tăng đá văng mới thét lên chói lói.
Diễn biến quả bất ngờ, toàn bộ phụ nhân ở đó là những người phản ứng đầu tiên, lập tức siết chặt y phục, Thiết Tâm Nguyên tròn mắt, không ngờ tác dụng của nấm độc lại rõ ràng như thế, vội vàng vỗ má mẹ, để mẹ chạy cho xa, một kẻ rơi vào ảo giác, trời mới biết sẽ làm ra chuyện gì.
Dưới bầu trời đầy sao, một vị lão tăng áo trăng phất phơ nhưng khuôn mặt dữ tợn, giang hai tay khô gầy lao tới bóp cổ một bộ khoái, miệng phát ra tiếng xì xì như rắn phun nọc độc.
Bộ khoái vùng thoát, nhưng không dám đánh trả, hoảng sợ lăn sang bên, nhìn lão tăng bắt quân binh và bộ khoái khác như chim ưng bắt thỏ.
Vương Nhu Hoa bế nhi tử trốn sau bếp cùng hai ba nương thò nửa cái đầu ra ngoài, mẹ Đồng Tử như con lợn bị đồ tể cạo lông chuẩn bị giết thịt, chỉ biết la hét, vạt áo phanh ra cũng không biết che đi, Đồng Tử ôm mẹ càng khóc vang trời, khung cảnh càng hỗn loạn.
Lão tăng không bắt được ai, đột nhiên rút một thanh củi từ đống lửa đang cháy rừng rực bên áo, hét lớn:” Đốt! Đốt! Đốt.”
Nói xong ném thanh củi vào lán cỏ, nhìn lửa lan đi, cười khùng khục.
Có lẽ thấy lửa cháy chưa đủ vượng, lão tăng nhìn sang lán cỏ nhà khác, chẳng thấy nóng, tay không rút củi đang cháy, không ngừng ném vào lán cỏ xung quanh, thanh củi bay qua trời đêm như sao băng.
Lều cỏ bên ao Kim Minh kéo tới một dặm, phiên tăng điên cuồng vừa nhảy múa vừa ném củi lửa, bảy tám bộ khoái cố sức ngăn cản mà không nổi.
Lão tăng chạy xa rồi Vương Nhu Hoa vội vàng cùng hai ba nương với sự giúp đỡ của Trần Thạch chuyển đồ ra khỏi lán, không nhiều, chẳng mấy chốc là xong.