“ Thôi đi, ta tự biết mình, tranh với ngươi bị đâm sau lưng chết thế nào cũng chẳng biết.” Mạnh Nguyên Trực nhìn thiếu niên mười mấy tuổi đầu điềm tĩnh ngồi đó, thực sự có khí chất thủ lĩnh lắm rồi, không thừa nhận không được, gật gù:” Cứ quyết như vậy, sau này chúng ta cứ thế có gì không vừa ý nói thẳng, ngươi xem, nói thẳng ra dễ dàng bao nhiêu, nực cười đám đầu quấn khăn ở Đông Kinh chỉ thích vòng vo, sau đó đau đầu đoán ý của nhau.” Thiết Tâm Nguyên...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.