Ngâm suối nước nóng hồi lâu, người thư thái, nhưng cũng uể oải, Vương An Thạch chẳng muốn nhúc nhích một ngón tay, để đôi hoa tỷ muội vớt khỏi ao nước, đặt lên cái giường gỗ dài. Giường trải mấy lớp khăn lông dày, thứ này không những rất êm, còn hút nước. “ A, vết thương trên lưng tiên sinh có vẻ tốt hơn nhiều lắm rồi.” Thiết Trụ thốt lên kinh ngạc: Vương An Thạch cười khà khà, nếu như chỉ dăm ba ngày mà tốt lên, căn bệnh này đã chẳng thể dày vò ông ta mấy chục năm
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.