Không lâu sau mây đen bay tới rồi trời bắt đầu đổ mưa, nhanh chóng xua đi cái nóng, không khí mát mẻ hẳn, Vương Nhu Hoa nghe thấy tiếng mưa rơi sực tỉnh ngẩng đầu lên, thấy nhi tử đang bận bịu trong hiệu, lại chống cằm định ngủ thêm chút nữa.
Giao cửa hiệu cho nhi tử là yên tâm rồi, đứa bé này chưa bao giờ thu tiền sai, ngay cả sổ sách cũng có thể tính toán đâu ra đó.
Trong hiệu chen chúc người tránh mưa, Ngưu Nhị cũng chen vào, không biết ai hỏi:” Ngưu Nhị, ngươi sắp làm đường chủ Toan Nghê bang rồi à?”
Ngưu Nhị cười lạnh không đáp, lúc nào cũng có đám rảnh chuyện hỏi thứ đâu đâu.
Thiết Tâm Nguyên ở sau quầy đếm tiền, chẳng bọc lại, vất vả dùng tay nâng tiền đưa Ngưu Nhị:” Đây là tiền phí ngươi muốn.”
Chủ quán trà đầu đội khăn xanh ngạc nhiên:” Nguyên ca nhi có nhầm không, tiền phí tháng này mẹ ngươi nộp rồi mà, sao còn nộp?”
Thiết Tâm Nguyên chỉ cười không đáp.
Ngưu Nhị thu xâu tiền đồng đeo ở cổ, liếc xéo chủ quán trà:” Sao, ý kiến à?”
Chủ quán trà rối rít xua tay:” Không, không, ngài cứ tùy ý.”
Ngưu Nhị nhìn mây đen trên trời, thấy mưa ngớt dần, phanh ngực bước vào trong mưa.
Chủ quán trà lẩm bẩm:” Xem ra Ngưu Nhị sắp làm đường chủ rồi.”
Trời đã xẩm tối, lúc này phải về nhà ăn cơm thôi, dù mưa có lớn tới mấy cũng không ở lại được, đám đông tản dần. Vương Nhu Hoa an bài hai bà nương tối ở lại trông hiệu, lấy cái áo tơi hai mẹ con che trên đỉnh đầu cười đùa chạy về nhà, hồ ly cõng túi tiền chạy cật lực, thấy mẹ con Thiết Tâm Nguyên đã đi xa, tủi thân ngửa đầu kêu mấy tiếng, rồi vội đuổi theo.
Vương Nhu Hoa không hỏi tới chuyện một quan tiền, nếu nhi tử đã đưa cho Ngưu Nhị thì thế nào cũng có lý do, không ai lừa được con nàng, ít nhất đám người thô lỗ đó không làm được.
“ Nguyên Nhi, mẹ hỏi rồi, Lương tiên sinh đã chịu nhận con, nhưng nghe người ta nói, phí bái sư không ít, còn phải thêm tam sắc lễ nữa.”
Thiết Tâm Nguyên xua tay:” Mẹ không cần phiền não nữa, hôm nay con nộp phí bái sư rồi, một quan tiền đấy.”
“ Cái gì?” Vương Nhu Hoa tích tắc tới nhi tử hôm nay đưa tiền cho Ngưu Nhị, nhưng đó là chuyện không thể nào, nhéo nhẹ tai nhi tử, mặt làm bộ hung dữ:” Con bái ai rồi?”
“ Ái, ái, ai, để con nói.” Thiết Tâm Nguyên rất phối hợp với mẹ, ánh mắt lén lút để ý:” Là Hạ Tủng.”
Vương Nhu Hoa đờ người ra trong chốc lát, môi mấp máy một hồi định nói gì, cuối cùng lời ra tới miệng lại thay đổi, nhi tử rất có chủ kiến, không thể áp đặt được, chỉ có thể khuyên nhủ:” Con à, Hạ Tủng sắp bị chặt đầu mà, giờ con bái sư ông ta sẽ bị liên lụy.”
Mẹ còn chưa hỏi là Hạ Tủng nào đã nghĩ tới ngay ông ta rồi, Thiết Tâm Nguyên khẳng định mình nghi ngờ đúng: “ Ông ấy không chết được đâu ạ, Đại Tống xưa nay không dùng hình phạt với sĩ đại phu, huống hồ ông ấy là nhân vật trọng yếu trong sĩ lâm. Con muốn kiếm cho mẹ một cái cáo mệnh, theo Lương tiên sinh không ăn thua, phải theo Hạ Tủng mới có được.”
Giọng Vương Nhu Hoa đôi phần lạnh lùng:” Dù ông ta không bị chặt đầu thì kết cục cũng không thể tốt được.”
“ Mẹ, nếu ông ấy không gặp nạn thì sao con có cơ hội bái làm môn hạ? Tuy ông ấy sa cơ nhưng học vấn là thật, chẳng lẽ mẹ cho rằng học vấn ông ấy thua Lương tiên sinh.”
“ Lương tiên sinh ngay cả gót chân của Hạ Tủng cũng không bằng, năm xưa ...” Vương Nhu Hoa ngần ngừ rất lâu mới nói:” Nhưng Hạ Tủng không phải là người tốt.”
“ Mẹ con ta chỉ có hai người, không học chút thủ đoạn phòng thân, sau này bị người ta bán cũng chẳng biết, cái này tiên sinh tốt không dạy được.”
“ Nguyên Nhi, Hạ Tủng thực sự không phải là người tốt, nếu có người khác thay thế, đừng bái sư ông ta.” Vương Nhu Hoa ôm mặt nhi tử, giọng khẩn thiết, chợt thấy ánh mắt tinh quái của nhi tử, béo má:” Con biết rồi đúng không, nếu không vì sao tốn công đi nghe ngóng chuyện của ông ta?”
Thiết Tâm Nguyên dụi đầu vào lòng mẹ:” Năm ba tuổi mẹ bế con đi qua nhà Hạ Tủng, khi đó nước mắt mẹ làm ướt cả mũ đầu hổ của con, làm sao con quên được, tất nhiên con phải tìm hiểu rồi.”
Cuộc sống của trẻ con vô cùng buồn chán cho nên Thiết Tâm Nguyên có vô số thời gian khám phá bất kỳ chuyện gì y thấy hứng thú, nhất là chuyện liên quan tới mẹ mình, không lý nào không nghe ngóng rõ ràng.
Người giúp đỡ là Đồng Tử, có điều tên này lớn rồi, không có tiền là hắn không làm, vì thế mà Thiết Tâm Nguyên tốn nửa số tiền mừng tuổi.
“ Chuyện của người lớn, trẻ con đừng quản, con còn chưa biết gì về con người đó đâu, chỉ cần biết Hạ Tủng không phải người tốt là đủ rồi.”
Thiết Tâm Nguyên mở cái rương gỗ nhỏ lấy ra một cuốn sổ, lật mấy trang rồi đọc: “ Hạ Thừa Hạo phụ thân Hạ Tủng năm xưa phục vụ nội đình, một buổi sáng mùa đông, ông ta trên đường thượng triều nhặt được một đứa bé nam bọc tã gấm, gài sai vàng, ông ta không con nối dõi liền mang về phủ nuôi, đứa bé đó là Hạ Tủng.”
“ Con đoán Hạ Tủng khả năng là con tư sinh của nhà giàu có, nhưng ông ta hẳn không có liên quan gì tới mẹ, một là vì tuổi không thích hợp, hai là người này thường làm quan bên ngoài, khi mẹ thành niên thì ông ấy làm tri châu Hồng Châu.”
“ Không lâu sau Hạ Thừa Hạo chết trong cuộc chiến với người Khiết Đan. Hạ Tủng dựa vào thi văn dựng nghiệp, nhờ hiến thi từ mà được tiên đế tin sủng ban cho chức chủ bạ, ông ta cũng không kém cỏi, tham gia đại thí cuối cùng đỗ đạt.”
“ Mẹ xem, con biết không ít, thậm chí còn biết quá trình nhậm chức của ông ta.”
Nói tới đó hơi nhíu mày, vì Hạ Tủng chưa bao giờ làm Hà Đông chuyển vận sứ, vậy mà ông ta khi nói mình bị hạch tội lại cứ lấy chức vị này ra, e rằng định đẩy tội cho người khác. Hoặc là toàn bộ việc ông ta làm ở phủ Triệu Phổ là một âm mưu, chỉ là không biết ông ta bẫy ai, dù sao y cũng trúng bẫy một lần, hừm, nói chuyện với trẻ con mà cũng giở trò tâm cơ, mẹ nói đúng, ông ta không tử tế gì.
Vương Nhu Hoa cắn răng nói:” Nguyên Nhi, con đừng in bất kỳ lời nào người này nói, đừng tin bất kỳ chuyện gì người này làm, người này toàn thân là dối trá, nghe ông ta là gặp họa.”
“ Nhưng học vấn của ông ta là thật chứ ạ?”
“ Không giả được, nếu không làm sao lừa được người khác.”
“ Vậy thì tốt rồi, con rất tò mò về người này, muốn biết ông ta làm sao trong thời gian ngắn từ đứa con tư sinh biến thành quan lớn Đại Tống, sau này có thể tham khảo.”
“ Mẹ lo con bị thiệt.”
Thiết Tâm Nguyên vòng tay ôm cổ mẹ, cười khì: “ Mẹ, gia sản nhà ta chỉ có một cái bọc thôi, nếu chuyện không ổn, mẹ con ta mang hồ ly đi xa là được. Chúng ta có tài nghệ, đi đến đâu cũng có thể làm lại.”
Vương Nhu Hoa vuốt ve tay nhi tử:” Con không giống những đứa trẻ khác, năm tuổi đã đọc sách nhiều hơn mẹ rồi, kiến thức hơn mẹ, con quyết rồi thì mẹ canh chừng cho con vậy.”
“ Còn chuyện trước kia thì mẹ không muốn nói thêm, liên quan tới bí mật riêng của nhiều người, mẹ chỉ mong đời mình tốt nhất là bắt đầu từ lúc cha con vớt mẹ từ dưới nước lên.”
Hồ ly ghét nhất là lúc mẹ con Vương Nhu Hoa quấn lấy nhau còn mình bị lạnh nhạt, thế là chạy tới gác đầu lên chân nàng.
Vương Nhu Hoa cười xoa đầu nó, với nàng hạnh phúc chỉ đơn giản thế này thôi, không đỏi hỏi gì thêm nữa.