Hôm ấy Vương Nhu Hoa nhờ thị vệ đại ca trên tường thành trông nhi tử, thực ra chỉ phòng hờ vậy thôi, thị vệ đứng trên tường thành không thể tùy tiện rời vị trí, có điều nhi tử cho vào bồn tắm căn bản không thể bò ra ngoài, mà cũng không sợ có người khác vô cớ tới gần, sống ở đây một thời gian nàng sớm nghiệm chứng rồi.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi nàng vội vàng tới Mã hành nhai.
Nhiệm vụ hôm nay rất nặng nề, trong nhà phải sắm thêm chum nước và chum gạo.
Thời gian qua lương thực trong thành đột nhiên hạ giá, lại còn hạ rất nhiều, nàng quyết định mua thêm một chút, trong nhà có lương thực mới yên tâm.
Đó là lời Thất ca dạy nàng, năm xưa Thất ca nói thế này, con người có nhu cầu thiết yếu là mặc, ăn, ở, đi lại. Thực ra ăn phải đặt ở vị trí đầu tiên, còn về phần quần áo, chỉ cần no cái bụng cho dù là mặc lá cây cũng sống được.
Thất ca khi rèn sắt trên người trừ cái khố ra thì chẳng mặc gì hết.
Trong hiệu rèn ánh lửa hừng hực nhiều lúc chỉ có nàng và Thất Ca, Thất ca mỗi lần đập búa xuống là đốm lửa bắn tứ tung, miếng sắt nóng đỏ trên đe lúc sáng lúc tối, đốm lửa bắn lên lồng ngực bóng lưỡng của Thất ca nảy vài cái rồi tắt ngúm rơi xuống.
Đó là một nam nhân cường tráng tới mức tựa hồ có thể vác được cả ngọn núi ...
Vương Nhu Hoa lắc mạnh đầu, khịt mũi mấy cái, nhìn nhi tử đang bám vào bên bồn tắm ê a nói chuyện với mình, nàng lau khóe mắt ẩm ướt, không thể mềm yếu, nàng không cho phép mình được như thế, thơm má con một cái rồi hòa vào dòng người bên ngoài.
Cả người sống lẫn người chết đều qua lại trên con đường phồn hoa này, chẳng qua sống thì thì đi, chết thì bị người ta chất đống lên xe kéo ra ngoài.
Bệnh dịch vẫn phát sinh.
Đó là nguyên nhân vì sao mà giá lương thực lại giảm, đường rời thành đông nghìn nghịt, cửa hàng cửa hiệu thì vắng tanh.
Phàm là người trong nhà còn có cái ăn là dứt khoát không rảnh rỗi chạy ra đường, chỉ sợ bị dính bệnh.
Chỉ năm đồng thôi đã mua được một cái xe đẩy, đây là món hời lớn, khi Vương Nhu Hoa tới hiệu bán chum thì chẳng thấy ai cả, nàng gọi lớn mấy tiếng liền cũng chẳng ai ra chào hỏi, đi vào nhìn thấy một đôi chân đi giày hoa của thương cổ ngã trong phòng.
Vương Nhu Hoa thất kinh hoảng hốt lùi lại.
Đứng giữa con phố vắng lặng khôi phục lại tâm thần bất an, Vương Nhu Hoa lại lại đi vào trong hiệu, lăn từ bên trong ra một cái chum lớn, đánh vật rất lâu mới cho lên được xe đẩy, quay đầu nhìn bốn phía không thấy ai, đi vào vần ra hai cái chum lương thực lớn, khi ra bỏ lên quầy 10 đồng tiền.
Đẩy xa đi được trăm bước, Vương Nhu Hoa lại quay về, nhặt lại sáu đồng tiền trên quầy, thè lưỡi nói nhỏ với vị chưởng quầy ngã trong phòng: “ Vừa rồi quên mặc cả ...”
Thiết Tâm Nguyên bị nhốt trong bồn tắm không đi đâu được, hâm mộ nhìn con tiểu hồ ly hết nhảy ra lại nhảy vào, chơi không biết chán. Từ cái lần tiểu hồ ly đái một bãi khai mù trong bồn tắm, nó bị Thiết Tâm Nguyên hành hạ cho không dám đái ở gần nhà nữa.
Hôm nay mẹ không có nhà, Thiết Tâm Nguyên rất muốn đi loanh quanh xem sao, thế là y dồn hết chăn lót trong bồn tắm sang một bên, sau đó trèo ra ngoài.
Ngã một cú chổng bốn vó lên trời, Thiết Tâm Nguyên được tiểu hồ ly giúp đỡ lật người lại, vịn vào tường thành bắt đầu chuyến đi xa đầu tiên của mình ở thế giới này.
Chân tường hoàng thành toàn là rêu xanh, còn có rất nhiều lá rụng, Thiết Tâm Nguyên mới đi được mười mấy bước liền nhận ra hai cái chân của mình hiện giờ căn bản không thể chịu được chuyến đi xa như vậy.
"Bẹt" một cái ngồi xuống đất, dựa vào tường thành nhìn con đường xa xa.
Nếu chân đã không đảm nhận được nhiệm vụ thăm dò thì dùng tạm mắt vậy, ít nhất có thể xem xem cái thế giới mới này thế nào.
Bầu trời xanh thăm thẳm , áng mây trắng bồng bềnh, màu sắc thuần khiết, con đường hoàng thành trải đá phía trước tập nập người qua kẻ lại, những âm thanh rộn ràng của cuộc sống truyền vào tai.
Sáng nay trời đổ cơn mưa nhỏ, cây cối bên đường bừng bừng sức sống, phủ một màu xanh mướt khắp nơi, từng làn gió nhẹ thội qua, mang theo giọt ngọc long lanh sót lại trên những phiến lá sau cơn mưa, mang tới chút tươi mát cho ngày hè nóng bức. Thiết Tâm Nguyên đưa cánh tay nhỏ bé bụ bẫm ra như muốn nắm lấy cái gì đó trong không khí, trong tay không có gì, nhưng làn da cảm thụ rõ ràng nắng ấm.
Mọi thứ đều hết sức chân thật, nhưng cho tới tận bây giờ Thiết Tâm Nguyên vẫn cảm thấy thế giới này có chút gì đó không thật, vốn đang một mình nằm ở sa mạc ngắm sao, đột nhiên trời đất quay cuồng tối mù, ý thức cuối cùng khi đó còn nghĩ xong đời rồi, có khi xúi quẩy bị thiên thạch rơi đầu cũng nên, cho rằng mình sẽ tới nơi nào đó đại loại như âm phủ, không ngờ tới một thế giới hoàn toàn xa lạ.
Thiết Tâm Nguyên tất nhiên là kinh hoàng, thế nhưng miệng chỉ phát ra tiếng oe oe như trẻ con khóc, chân tay không nghe theo điều khiển, đến khi nhìn thấy bàn tay bé xíu mũm mĩm của mình, y chỉ biết bất lực xuôi theo số phận.
Cùng Vương Nhu Hoa trải qua một phen sinh tử Thiết Tâm Nguyên cuối cùng cũng mở lòng tiếp nhận, quyết định về sau dùng cái thân thể này sống tiếp cho thật tốt, người ta đã làm hết trách nhiệm của người cha, người ta đã nỗ lực tròn trách nhiệm của người mẹ, vậy mình phải làm tròn trách nhiệm của người con.
Hiện giờ trách nhiệm của nhi tử ngoan là cố gắng đừng gây thêm phiền toái cho mẹ mình, đó là sự báo đáp lớn nhất.
Tiểu hồ ly chẳng biết kiếm đâu ra một cây nấm ném ở bên Thiết Tâm Nguyên, Thiết Tâm Nguyên lóng ngóng điều khiển cánh tay vẫn còn chưa thuần thục lắm nhặt lên xem kỹ, cái con này kiếm được không tệ đâu, là cây nấm rơm hiếm có.