Bao Tử cứ ăn một miếng lại nhìn Thiết Tâm Nguyên một cái:” Nguyên ca nhi, ngươi giận lắm phải không?” Thiết Tâm Nguyên lắc đầu nghe răng cười:” Làm gì có, gặp ngươi, ta vui lắm.” Bao Tử lại nhét miếng cơm lớn nữa vào mồm, hàm hồ nói:” Không đúng, vừa nãy ngươi nhìn lao đầu, miệng cười nhưng ánh mắt lạnh băng, rất đáng sợ.” Thiết Tâm Nguyên vỗ cánh tay cái tên chẳng biết thông minh hay ngốc nghếch này:” Không nói chuyện của ta nữa, nói xem, vì sao người vào đây.” Bao Tử bỏ...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.