Mục lục
Ngân Hồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cổ buộc xích sắt, Vương Nhu Hoa bế nhi tử bị bộ khoái kéo ra khỏi góc tường, đám đông đằng xa biết mẹ con nàng sẽ gặp họa vốn mang tâm lý đợi xem trò hay, lúc này nhiều người không còn mấy ai hứng thú xem náo nhiệt nữa, ngậm ngùi lắc đầu bỏ đi không đành lòng thấy chuyện xảy ra tiếp theo. Nói cho cùng bọn họ gặp thiên tai, nhân tính trơ lỳ, nhìn người khác khổ như mình cũng an ủi phần nào, song không phải độc ác.

Nhi tử khóc, khóc đến thảm thương, Vương Nhu Hoa lòng quặn từng cơn, nghĩ tới con đã mất phụ thân, lại sắp không còn mẫu thân nữa, hai chân khụy xuống nhìn khuôn mặt bé bỏng, vừa hôn lên hai gò má phúng phính vừa khóc nấc lên.

Bộ khoái cầm xích xắt giật vài cái không được, cảnh tượng thương tâm đó cũng khiến hắn mủi lòng không nỡ giật quá mạnh, lúng túng nhìn quan trên đợi lệnh.

“ Chần chờ gì thế, mau mau đưa người đi, chẳng may kinh động tới ...” Bộ khoái nhiều tuổi hơn chạy tới khẽ rít giọng quát, chuẩn bị nhận lấy xích sắt, mắt nơm nớp nhìn sang phía đông.

Cách đó không xa có cái xe ngựa cực lớn, hai đại hán lực lưỡng đứng trên càng xe, kệ mưa to vẫn đứng nghiêm, quân tốt hai bên cũng im lìm như tượng.

Trời còn chưa tối hẳn, mười mấy chiếc đèn bão cực lớn thắp xung quanh chiếu sáng như ban ngày.

Có vẻ đã muộn, tiếng khóc kinh động tới người trong xe ngựa, một người mặc áo tơi cầm phất trần từ trong xe ngựa đi nhanh ra, tới bên Bao Chửng, thì thầm vài câu, sau đó ra hiệu bộ khoái dừng tay.

Không lâu sau thanh niên tuổi chừng hai mươi được cái ô cực lớn che chắn xuống xe ngựa, phục sức cao quý, nhưng thân hình có phần mong manh, khuôn mặt tuấn tú nhợt nhạt yếu ớt, hắn nhìn hai mẹ con đáng thương kia, lại nhìn bầu trời xám xịt:” Bao khanh, thiên tai không ngớt, đó là trời cao đang cảnh cáo trẫm, bánh tính chịu khổ cũng là trách nhiệm của trẫm.”

Bao Chửng nói hoàng đế vậy vội khom người thưa:” Bệ hạ đã vì thiên tai mà hạ chiếu thỉnh tội, trời đất sẽ niệm tình bệ hạ thành tâm, năm sau ắt mưa thuận gió hòa.”

Hoàng đế trẻ thương cảm: Mấy năm qua trẫm đã ba lần hạ chiếu thỉnh tội, trong mắt trời cao e rằng trẫm đã thành tội nhân, các ngươi đừng gây thêm nghiệt trướng cho trẫm là trẫm thỏa mãn rồi. Khanh cho rằng đôi mẹ con kia uy hiếp được tới an nguy của hoàng cung, hay là ám sát trẫm?”

Bao Chửng do dự một lúc, giọng cương quyết:” Bẩm bệ hạ, đều không phải, nhưng tôn nghiêm của pháp luật cần bảo vệ.”

Giọng hoàng đế trẻ bất giác cao lên:” Giết một nông phụ thì giữ được tôn nghiêm sao? Trẫm không nghĩ như thế, hoàng gia mất tới ba vị hoàng tử, trẫm không có nhi tử nối dõi, e rằng do luật pháp quá nghiêm khắc, trời cao trừng phạt.”

Bao Chửng kệ mưa sầm sập, bỏ nón ra, nước mưa chảy đầy mặt:” Nhân hiếu là cột trụ lập quốc của Đại Tống ta, quốc pháp là cơ sở của Đại Tống ta, làm sao có thể vì hoàng tử gặp chuyện ngoài ý muốn mà tùy ý phế bỏ? Xin bệ hạ cân nhắc!”

Hoàng đế trẻ chỉ ngoài thành:” Hôm nay trẫm đã thấy đủ thi thể bách tính, không muốn thấy thêm nữa. Truyền chỉ, nay cho mượn một góc mái hiên hoàng gia, để mẹ con họ an thân, Bao khanh chớ nhiều lời.”

Nói xong lại nhìn về phía đôi mẹ con kia, đứa bé đang tròn xoe mắt nhìn mình, lòng không khỏi nhớ tới ba nhi tử chết non, thương tâm phẩy tay với hoạn quan xoay người lên xe ngựa.

Bao Chửng đợi hoàng đế vào xe rồi đi tới đích thân cởi xích sắt trên cổ Vương Nhu Hoa, cười ôn tồn:” Bệ hạ nhân hậu, mẹ con ngươi thoát chết là may mắn, song dưới chân hoàng thành không tiện an gia, lão phu tìm cho ngươi chỗ ở khác, thế nào?”

Vừa rồi Vương Nhu Hoa nghe đoạn đối thoại vừa rồi giữa hoàng đế và Bao Chửng không xót chữ nào, biết mình không chết nữa, bản tính ương ngạnh bộc phát lại thêm chẳng hề có thiện cảm với Bao Chửng, nàng ôm chặt nhi tử nói lớn: “ Dân phụ là con dân của bệ hạ, tất nhiên là nghe bệ hạ an bài, thà dựng lều cỏ dưới chân hoàng thành chứ không ở trong đại trạch viện ngài cho.”

Viên hoạn quan nhìn Vương Nhu Hoa bế nhi tử đi tới chân tường thì cười: “ Câu này nói có lý lắm, nhà cỏ bệ hạ cấp cũng vinh diệu hơn đại trạch người ta, đây là năm quan tiền bệ hạ thưởng cho mẹ con ngươi.”

Kệ Bao Chửng xấu hổ, vừa nói vừa cởi áo tơi trên người đắp cho Vương Nhu Hoa:” Còn cái này của cha gia cho ngươi, vì câu nói vừa rồi.”

Vương Nhu Hoa hớn hở nhận lấy năm quan tiền đồng nặng trình trịch, sự thể chuyển biến quá nhanh làm phản ứng của nàng có chút chậm chạp, đến khi nhớ ra phải cám ơn thì đã không thấy bóng dáng viên hoạn quan tốt bụng kia đâu nữa.

Bao Chửng buôn một tiếng thở dài:” Ngươi nên tự biết điều.”

Ghét kẻ này vừa nãy một mực muốn giết mẹ con mình, Vương Nhu Hoa hứ một tiếng mang phần thưởng về chỗ cũ.

Bao Chửng nheo mắt nhìn quanh, đề phòng người khác mang tâm tâm lý cầu may học theo mẹ con nàng, lệnh với bộ khoái:” Trừ đôi mẹ con này ra, bất kỳ kẻ nào tới gần hoàng thành mười bước, chém!”

“ Vâng!” Đám bộ khoái đồng thanh đáp, đi tới chỗ cách hoàng thành mười bước, vung đao quát:” Đám ngoài kia giương tai lừa của các ngươi lên mà nghe đây, kẻ tới gần hoàng thành mười bước, chém!”

Đám đông líu ríu vâng dạ, người nhát gan thì bỏ đi xa cho an toàn, người bất chấp cứ ở chỗ cũ, phần đông nhìn mẹ con Vương Nhu Hoa với đủ loại ánh mắt đố kỵ, hâm mộ, có người không khỏi nghĩ, nếu lúc đó mình cũng dũng cảm một chút ...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK