Triệu Uyển tiến Vương Trọng đi rồi, tung tăng về đại sảnh, chắp tay nhìn bầu trời xanh, tâm tình rất tốt, lâu lắm rồi không gặp tên đó, Tây Vực khắc nghiệt, chắc là đen đi nhiều, không biết có gầy hơn không, di di hay than y quá mong manh. Tiểu Châu Nhi nhìn công chúa má đỏ hồng hồng, tưởng công chúa sốt, sờ trán công chúa, sờ trán mình, không có, đột nhiên nhớ ra lời thô tục mà đám ma ma hay nói:” Mặt đỏ là nhớ nam nhân.” Triệu Uyển không phủ nhận, nghênh mặt lên:”
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.