Trời xanh lam, sa mạc hoàng kim, tuyết sơn trắng muốt, tất cả dệt lên cảnh tượng đẹp tới say lòng người. Thế nhưng cát vàng và máu đỏ luôn đi liên với nhau. Tái Nghĩa Đức xúc cát vàng vui lấp bộ xương trắng tránh người chết phải phơi ngoài sương gió, chỉ tiếc gió mạnh thổi qua, xương trắng xuất hiện, dọc đường hắn không nhớ đã chôn bao nhiêu cỗ thi thể nữa. Cầu nguyện xong, Tái Nghĩa Đức cùng đồng bạn ngồi ăn cơm, bánh khô nướng phải dùng nước bọt thấm mềm mới có thể gặm từng chút
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.