Vương Nhu Hoa xách một cái hộp thức ăn vội vàng đi vào tiểu viện, hồ ly ở dưới cây lê đứng dậy, mồm há to, chống chân trước duỗi người thật dài, sau đó chạy vòng quanh Vương Nhu Hoa, mấy lần nàng phải đá nó mới đi được, hồ ly cũng chạy vào nhà trước nhìn chăm chú hộp thức ăn.
Gần đây khắp thế giới xảy ra nạn đói, hoàng đế ra lệnh trong cung ăn chay bái phật, nên hồ ly không muốn ăn cơm với hoàng đế nữa, canh ở nhà đợi Vương Nhu Hoa mang thịt về.
Vương Nhu Hoa vào nhà thấy nhi tử úp sách lên mặt tựa hồ đang ngủ, nàng mỉm cười, mở hộp thức ăn ra, lấy tay quạt quạt cho mùi thức ăn bay đi.
Quả nhiên Thiết Tâm Nguyên tức thì ngồi bật dậy, la lớn:” Mẹ, không cho hồ ly ăn xương sườn nữa.”
Vương Nhu Hoa phì cười gõ trán nhi tử:” Xem con kìa, tranh ăn với hồ ly nữa.”
“ Cái con này ăn vừa nhanh vừa nhiều, con nghi nó không phải là hồ ly mà là lợn.”
Hồ ly giờ đã to hơn cả con chó bình thường, bộ lông trắng bồng bềnh càng làm nó trông lớn hơn kích thước thật, chẳng biết mình vừa bị gọi là lợn, vẫn cứ há mồm chảy dãi chờ đợi, Vương Nhu Hoa đặt từng món ăn lên bàn: “ Năm xưa con cho nó trốn trong tã, lại lấy sữa của mẹ cho nó uống, đừng tưởng mẹ không biết, giờ có ít xương lợn thôi con kêu ca cái gì?”
Thiết Tâm Nguyên chỉ hồ ly:” Mẹ nhìn xem nó béo thành cái gì rồi, giờ không chui qua nổi lỗ nữa, vào hoàng thành cần thị vệ lấy giỏ kéo lên, thế thì làm sao trộm đồ cho nhà ta được?”
Hồ ly kệ những lời tố cáo của Thiết Tâm Nguyên, ngồi trên ghế đợi ăn cơm như thật, cái đuôi xù phẩy qua phẩy lại vô cùng vui vẻ.
Vương Nhu Hoa đẩy một cái bát tới trước mặt hồ ly, còn lấy tay thử xem thịt có nóng không, hồ ly liếm tay mỡ trên tay nàng xong mới cúi đầu ăn.
Nhà bán bánh canh nên Thiết Tâm Nguyên chẳng thích ăn mỳ, một bát cơm gạo trắng nóng hổi, một bát xương sườn kho tương là bữa trưa hôm nay của y.
Vương Nhu Hoa nhíu mày nhìn nhi tử ăn như hổ đói, nhân lúc nhi tử không để ý lén gắp miếng rau xanh cho vào bát, bị nhi tử sang tay cho hồ ly ngay tức thì.
Hồ ly kêu một tiếng, vung móng hất luôn xuống đất, Vương Nhu Hoa chỉ biết thở dài nhặt rau lên.
Hai vị tổ tông này đều không chịu ăn rau xanh, vốn hồ ly còn ăn một ít, về sau học nhi tử cũng không ăn nữa, đây là hai con sói, chỉ ăn thịt.
“ Quách tiên sinh ở Nam Huân môn là người ngay thẳng, làm học vấn nghiêm túc cẩn thận, dạy vỡ lòng tốt, lại cách chỉ là cách nhà ta hơi xa một chút.”
“ Lương tiên sinh ở Thượng Thổ kiều là người khôi hài, nghe nói rất nhiều người thích làm môn hạ của ông ấy, con à, con không tích ước thúc, làm học trò Lương tiên sinh thoải mái hơn một chút, tới chỗ Quách tiên sinh, mẹ lo con không chịu được ..”
Nghe mẹ tìm tiên sinh vỡ lòng cho mình, Thiết Tâm Nguyên ngẩng đầu lên: “ Mẹ, năm trước Quách tiên sinh mắng mẹ dối trá, vị Lương tiên sinh kia cũng trêu mẹ sinh ra một viên ngọc thô, từ đó nhìn ra được tính tình của họ. Một thì cổ hủ tự cho mình là đúng, một thì giá áo túi cơm. Con mà theo họ học thì một người dạy thành thứ đầu gỗ, một người cứ đưa tiền là có thể tới học thì học được cái gì.”
Vương Nhu Hoa khó nghĩ lắm:” Nhưng con đã sáu tuổi rồi, tới cuối thu sẽ lên bảy, nên nhập học thôi, con cứ kén chọn thế này, tương lai sẽ lỡ chuyện vào huyện học.”
Thiết Tâm Nguyên không ngẩng đầu lên, vừa ăn vừa nói:” Mẹ yên tâm, thuyền tới đầu cầu ắt sẽ thẳng, con thế nào cũng gặp được vị tiên sinh thích hợp.”
Trong lòng thầm thêm vào một câu, vài hôm nữa, nếu ông ấy không bị chặt đầu, con sẽ có một vị tiên sinh, cơ mà nói câu này chắc mẹ sợ hết hồn.
Khi ánh mặt trời buổi chiều gay gắt nhất, Thiết Tâm Nguyên mang nước hoa quả do mình làm vòng qua Thanh Lương hà, từ Thông Thiên kiều nằm ở phái trái Tây Thủy môn đi vào một trạch viện đã hoang phế.
Trạch viện này lớn vô cùng, chỉ riêng hai con sư tử đá cực lớn trước cửa đã nói lên thân phận của chủ nhân, có thể tưởng tượng cảnh tượng huy hoàng khách đến đầy nhà, ngựa xe như nước năm xưa, nhưng mấy chục năm qua không có người cư trú, dần dần trở nên hoang vu, vách tường đều đổi màu đen, không nhìn ra được màu sắc ban đầu, tấm biển lớn hẳn trước kia gắn chữ lớn giờ trống trơn, hẳn là vì mạ vàng nên trộm nó tha đi mất rồi, lại bị cây leo che khuất một nửa.
Đi qua cánh cửa lớn làm bằng đàn mộc đen tuyền đã mục ruỗng là đình viện tan hoang, lá rụng khắp nơi, bước lên nghe sột soạt, không biết lá rụng rốt cuộc tích tụ bao nhiêu lớp, cỏ dại thỏa sức sinh trưởng, thường có con thú nhỏ xuất hiện, mạng nhện chi chít trên cột nhà, thậm chí có thể nhìn thấy từng con nhện bép múp không ngừng leo qua leo lại.
Nơi này trước kia là trạch viện của tể tướng Triệu Phổ, về sau vị tể tướng lấy nửa bộ luận ngự trị thiên hạ này đi xuống, trạch viện để không.
Bất kể tiên đế hay là đương kim hoàng đế tựa hồ đều quên đi sự tồn tại của tòa trạch viện này, mặc cho nó bị gió mưa biến thành quỷ trạch.
Hồ ly khoan khoái chạy xuyên qua bãi cỏ cao tới tận hông Thiết Tâm Nguyên, chỉ thấy bóng trắng loang loáng lướt qua như quỷ mị, thi thoảng nó lại lên cơn lao thẳng vào bụi cây thấp, thế là liền có chim chóc bay dáo dác khắp nơi, có con không cẩn thận bay vào nhà, vỗ cánh phành phạch làm bụi trên cột trụ bay đầy trời.
Thiết Tâm Nguyên thì xách cái giỏi nhỏ cười hì hì đứng trước một căn phòng còn tương đối nguyên vẹn, đợi người bên trong đi ra.
Chiêu này rất hữu dụng, chẳng bao lâu trong tràng ho sù sụ, một hán tử mặt bụi bặm từ trong phòng tức giận chạy ra.
Thiết Tâm Nguyên chỉnh y phục, cung kính thi lễ:” Học sinh thỉnh an tiên sinh.”
Hán tử đó vóc người tầm thước hơi gầy, quần áo không khác gì bao tải rách choàng lên người, tóc tai bù xù trông không rõ diện mạo lẫn tuổi tác, ngừng ho rồi nằm xuống một cái giường nát chẳng thèm nhìn Thiết Tâm Nguyên lấy một cái.
Thiết Tâm Nguyên cứ việc mình mình làm, lấy miếng vải lau bàn đá sạch sẽ, còn dùng nước rửa, sau đó mở hộp thức ăn, lấy ra một đĩa thịt lợn, một đĩa tai lợn, một phần rau trộn dấm thơm, mấy miếng sườn chua ngọt, cuối cùng đặt nước hoa quả lên bàn.
Hôm nay là nước dưa hấu, Thiết Tâm Nguyên tốn rất nhiều sức lực mới ép được, bên trong thêm đường, còn bỏ đá ướp nửa giờ, lúc này uống là ngon nhất.
Hán tử trừng mắt một cái, quay đầu vào trong.