Lại có thêm hai con bướm nữa, một màu vàng nhạt, một màu phấn, có lẽ chúng biết không bay đi được, ngoan ngoãn đầu trên cành khô khoe đôi cánh mỹ lệ của mình, Triệu Uyển chống cằm ngắm nhìn si mê, chẳng biết nghĩ gì, môi thi thoảng lại cong lên. Cửa phòng mở ra, nhưng người đi vào không phải là Tiểu Châu Nhi, Phùng hiền phi ném hộp cơm xuống đất, quát thảo đuổi toàn bộ cung nhân đi, tay nắm cái trâm lưu ly mỹ lệ mà nữ nhi tặng cho mình, gân xanh chằng...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.