“ Nguyên Nhi, Nguyên Nhi, dậy đi ...”
Giọng nói xa xăm từ xa truyền tới, Thiết Tâm Nguyên mơ mơ màng màng gọi một tiếng "mẹ" rồi ngồi dậy, mắt lèm nhìn nhìn thấy Vương Nhu Hoa sững sờ nhìn mình, mồm chóp chép một cái lại ngủ mất.
Thế nhưng không ngủ được rồi, thân hình nhỏ bé của y bị nhấc bổng lên không trung rồi xoay tròn, bị mẹ hôn như mưa lên má, lên bụng, lên cả mông ...
“ Nguyên Nhi của mẹ biết nói rồi.”
“ Nhi tử biết gọi mẹ rồi.”
“ Con ta đúng là thông minh nhất trên đời, Cẩu Đản nhà Thiết Lão Ngũ tới hai tuổi mà chưa nói sõi, cứ gọi cha thành gia gia.”
“ Thất ca, huynh nhìn thấy không, huynh có nghe thấy không, con chúng ta nói được rồi ...”
Vương Nhu Hoa như người điên lúc vui mừng lúc bi thương, Thiết Tâm Nguyên bấy giờ mới ý thức được một tiếng mẹ mình buột miệng gọi ra có ý nghĩa thế nào, lòng cũng lẫn lộn đủ cảm xúc, nước mắt mằn mặn chảy khắp mặt, vươn bàn tay nhỏ nhắn ra ôm lấy mẹ.
Đêm hôm đó Vương Nhu Hoa hưng phấn tới mức không ngủ được, liên tục dụ Thiết Tâm Nguyên nói, y chỉ kiên nhẫn gọi mấy lần mẹ rồi không kháng cự nổi ma ngủ, trong mơ vẫn loáng thoáng nghe thấy mẹ lẩm bẩm nói chuyện một mình.
Cả đêm không ngủ vậy mà trời vừa mới sáng Vương Nhu Hoa đã chạy ra khỏi nhà, hưng phấn gọi thị vệ đứng trên tường thành:” Trương gia đại ca, Nguyên Nhi nhà muội biết nói rồi!”
Trương thị vệ ôm thương ngủ gật bị giật mình, đầu đập cốp vào tường thành, mắt nhắm mắt mở nói:” Thiết gia nương tử, con cô biết nói thì có gì lạ, sáng sớm ngày ra cô đã hò hét lung tung mới lạ đấy.”
“ Nguyên Nhi biết nói rồi, đêm qua nó gọi mẹ mười mấy lần đấy.”
“ Nhi tử ta gọi cha mười mấy năm kìa, còn chẳng phải đáng đánh là đánh sao, bảo bối của cô nói được rồi tức là lớn rồi, ăn đòn được rồi, hôm qua nó bám tường thành chạy đi chơi, bọn ta không rời vị trí được chỉ biết nhìn theo ...”
Vương Nhu Hoa ngớ ra:” Chạy đi chơi? Làm gì có, muội ra ngoài luôn cài cửa mà.”
Trương thị vệ thò đầu xuống cười:” Con hồ ly thành tinh kia nó mở cửa đấy, ha ha ha, xem ra là nhi tử bảo bối của cô dạy, có đứa con như vậy, Thiết gia nương tử, tương lai tha hồ mà tức giận.”
Khuôn mặt đang tươi hơn hớn của Vương Nhu Hoa tức thì tối đen, chạy vọt vào nhà, tóm tiểu hồ ly dưới gầm giường:” Có phải mày mở cửa cho Nguyên Nhi không?”
Hồ ly không trả lời được, thế nên bao tội lỗi trúc lên đầu nó, Thiết Tâm Nguyên còn quá nhỏ, cho nên tội trốn nhà đi chơi không bị xử.
Chỉ là y cũng không vui vẻ mấy, có cái búa to đùng mà không có đinh để thử làm y bực bội lắm, thứ nấm tán bay đó vạn vạn lần không dám để mẹ thử, đương nhiên tiểu hồ ly trung thành cũng không thể lấy ra làm vật thí nghiệm.
Ngồi trước cửa tắm ánh nắng hơi lạnh, Thiết Tâm Nguyên quay đầu nhìn những thị vệ trên tường thành, thầm tính đây là vật thí nghiệm thích hợp nhất, nhưng mà nể tình bọn họ thường làm ra mặt cái bộ ngu ngốc chọc cười mình, tha cho họ vậy.
Thực ra Thiết Tâm Nguyên có mục tiêu rồi, chỉ là với điều kiện của y bây giờ quá khó để thực hiện.
Một quả táo đỏ từ trên trời rơi xuống, Thiết Tâm Nguyên nhặt cho vào giỏ bên cạnh, có chút cảm động, nhe răng cười một cái coi như tưởng thưởng cho đám mãng phu vô tri.
Lại có một quả hạch đào rơi xuống.
Lòng tốt của người ta không nên lãng phí, tiếp tục nhặt cho vào giỏ.
Lại có quả gì nữa ném xuống kia ... á à, đám khốn kiếp coi mình là khỉ rồi.
Nhìn mẹ bê cơm trưa tới, Thiết Tâm Nguyên chẳng muốn ăn, bữa nào cũng là thứ mỳ nhạt thếch, mẹ sợ con không thích lại còn cho rất nhiều dầu, cho dù là lấy nước lã nấu mỳ còn ngon hơn rất nhiều.
Từ cái ngày gọi ra tiếng mẹ đó, cuộc sống của Thiết Tâm Nguyên thay đổi hoàn toàn, y đã vô duyên với thứ sữa mẹ sạch sẽ vệ sinh dinh dưỡng phong phú.
Vì cai sữa cho y, Vương Nhu Hoa thậm chí bôi cả gừng lên vú hòng giảm bớt cơn thèm sữa của y.
Xem ra không còn hi vọng gì dùng sữa mẹ thay cơm, Thiết Tâm Nguyên thở dài trong lòng, cầm cái thìa to bằng nắm đấm của y bắt đầu ăn cơm.
Mỗi ngày tới giờ cơm là y thấy như bị tra tấn.
“ Nguyên Nhi ăn thật ngoan, cha con thích nhất là bánh canh do mẹ làm, lần nào cũng ăn một tô đầy, Nguyên Nhi phải ăn nhiều, tương lai cường tráng như cha con.” Vương Nhu Hoa híp mắt nhìn nhi tử ăn cơm, vui vẻ tới quên ăn, có đứa bé nhà nào chưa tròn một tuổi đã tự ăn cơm được không? Không có, chỉ con nàng thôi, cục cưng bảo bối của nàng là độc nhất vô nhị:
Thiết Tâm Nguyên rất muốn nói mình không muốn ăn chút nào, nhưng mà không ăn thì chết đói, vì giữ cái mạng đành hành hạ bản thân.
Từ lâu cái mồm của y đã nổi tiếng khó phục vụ, tuy chẳng phải thích ăn những món đắt tiền, nhưng mà chế biết nhất định phải đàng hoàng, nêm nếm phải vừa vặn, nếu không là y lên cơn.
Nay tay nghệ của mẹ làm Thiết Tâm Nguyên mất hết cả vị giác nhưng tay vẫn không ngừng xúc mỳ cho vào mồm, cho đến khi ăn sạch mỳ trong bát mới thôi, có lẽ lâu dần mình sẽ thích cơm nước do mẹ làm cũng nên.
Lấy quả trứng gà đã bóc vỏ cho vào bát mẹ, mỗi ngày một quả trứng gà là yêu cầu của mẹ với y.
Vương Nhu Hoa chau mày, thấy nhi tử cười toe toe nhìn mình liền ăn lòng trắng, bỏ lòng đỏ vào bát nhi tử. Thiết Tâm Nguyên lấy thìa xúc lòng đỏ cho hết vào mồm, nghẹn tới mắt trắng dã, Vương Nhu Hoa vội vàng đổ cho ít nước mỳ mới thoát nạn.
“ Lòng trắng ngon như thế sao con lại không thích ăn chứ?”
Bữa cơm trưa đơn giản của hai mẹ con kết thúc trong tiếng than vãn của Vương Nhu Hoa.