Triệu Uyển ôm bụng trừng mắt với Thiết Tâm Nguyên, không dám cười nữa:” Trương Phong Cốt sao giờ này còn chưa tới.” Thiết Tâm Nguyên bẹo má Triệu Uyển:” Ta lại mong hắn tới chậm một chút, để ta được hạnh phúc lâu hơn.” “ Á, tay chàng toàn là mỡ lại sờ vào mặt người ta.” Triệu Uyển vội vàng tìm khăn lau mặt, hậm hực nói:” Trương Phong Cốt mà dám bắt mạch mất con của chúng ta, thiếp đầy hắn tới Bồ Xương hải trồng lau sậy.” Thiết Tâm Nguyên cười lớn hưởng ứng:” Đúng thế, bắt hắn đi
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.