Thời gian trôi qua có vẻ đã lâu rồi, chờ đợi trong bóng tối rất khó đoán định, Thiết Tâm Nguyên chẳng buồn ngủ chút nào, chỉ hô hấp ngày càng gấp rút. Mục Tân mỉm cười, dù sao vẫn là hài tử, thông tuệ tới mấy vẫn cần thời gian trưởng thành. Chân trời bỗng nhiên sáng rực, không phải ánh mặt trời quang minh chính đại, mà là ánh sáng đỏ yêu dị. Mục Tân lên tiếng:” Kế hoạch thành công rồi, đi ngủ đi, mai là ngày vất vả đó.” “ Lão sư, chúng ta không phải...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.