Đến khi trời tối đen, Đồng Tử lảo đảo về nhà. Đồng Bản đã đứng ở cửa nhìn rất lâu rồi, nhi tử ra ngoài thành chặt củi chưa bao giờ trở về muộn như thế, đợi mãi, đợi mãi mới thấy một bóng người quen thuộc nghiêng bên này ngả bên kia đi tới. Ông ta vội vàng chạy tới nhìn, đúng là nhi tử thật, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, Đồng Bản vung tay ra tát:” Mày, mày giờ học cả uống rượu rồi đấy.” Đồng Tử chẳng để ý, cha già rồi, lại gầy nhỏ, đánh chẳng đau, cười
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.