Ở phương bắc gió lạnh như dao cắt thịt, đi ở hoang nguyên sa mạc con người đều phải cúi mặt, mỗi bước chân bám chắc lên mặt đất, nếu không rất có thể bị nó xô ngã, nhưng khi vượt những rặng núi chập trùng, tới được thành Đông Kinh thì gió chỉ còn lay động được vài phiến lá sót lại trên cành cây. Bao Chửng nằm trên giường, xuyên qua ô cửa sổ vừa vặn nhìn thấy mấy chiếc lá khô đang run rẩy trong gió, tức cảnh sinh tình, nhìn một chiếc lá cuối cùng không...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.