Nhìn Hầu Phượng ngã mạnh xuống đất, Triệu Trinh giật mình:” Làm sao như thế được, võ công của Hầu Phượng ...” Mạnh Nguyên Trực thở dài:” Bệ hạ, võ nghệ của Hầu Phượng không cần nghi ngờ, nhưng hắn nhiều năm qua ở lại Đông Kinh an toàn, đã mất đi nhạy bén với nguy hiểm rồi. Chỉ ở chiến trường mới có dũng sĩ chân chính, còn mãnh tướng trong cung chẳng qua là hổ nuôi thôi ...” “ Thả hổ về rừng ư? “ Triệu Trinh rất muốn lắc đầu từ chối, thế nhưng nhìn Hầu Phương...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.