Đợi khi Mạnh Nguyên Trực lần nữa tỉnh lại, hắn phát hiện mình nằm trên một cái xe, dưới lót cỏ dày, trên người đắp lông thú, vết thương đã được băng bó, toàn thân dễ chịu, phía trước có thiếu niên tuấn tú nhàn nhã ngồi đọc sách, cảnh tượng này quen thuộc, trước kia cũng đã một lần như thế. Miễn cưỡng ngước đầu lên, nhìn bầu trời xanh lam, lẩm bẩm:” Ta ngủ bao lâu rồi?” Thiết Tâm Nguyên gấp sạch lại, đánh dấu cẩn thận:” Ba ngày hai đêm.” “ Chúng ta đi được xa chưa?” “ Mỗi ngày một
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.