“Trẫm thấy Lâm Bắc Phàm phẩm đức lẫn học nghệ đều ưu tú, tài đức vẹn toàn, đỗ trạng nguyên thi đình, là một rường cột quốc gia hiếm có! Nay trẫm cho phong cho Lâm Bắc Phàm là trạng nguyên tân khoa kỳ thi này!” Trên Kim Loan Điện rộng rãi và trang nghiêm, một giọng nói uy nghiêm vang lên.
“Tạ chủ long ân!” Lâm Bắc Phàm cao giọng hô, trong lòng lại mừng rỡ không thôi!
Cố gắng ba năm trời cuối cùng cũng đến lúc thu hoạch rồi!
Thật ra hắn là một người xuyên việt, ba năm trước xuyên tới cao võ thế giới nguy hiểm trùng trùng, bị ràng buộc với một hệ thống.
Hệ thống nói với hắn chỉ có làm quan thì chức năng của hệ thống mới được mở. Sau khi hệ thống khởi động, có thể hỗ trợ hắn nhanh chóng trở nên mạnh hơn.
Bởi vậy, để sống yên ổn trong thế giới nguy hiểm này đồng thời cũng để mở hệ thống, Lâm Bắc Phàm mới chăm chỉ đọc sách, chỉ mất vẻn vẹn ba năm liên tiếp thi đâu đậu đó, trở thành trạng nguyên tân khoa!
Trở thành tân khoa trạng nguyên cũng có nghĩa hắn có thể làm quan!
Cho nên, hắn vô cùng mừng rỡ, nôn nóng nói trong lòng: “Hệ thống, có phải khởi động được rồi không?”
[Ting! Ký chủ đã đủ điều kiện khởi động hệ thống, hệ thống chính thức hoạt động!]
[Ting! Chào ký chủ, hệ thống siêu tham quan xin được phục vụ ngươi!]
“Hệ thống siêu tham quan á?” Trong lòng Lâm Bắc Phàm dâng lên một dự cảm chẳng lành: “Hệ thống, không phải ngươi định kêu ta làm tham quan đấy chứ?”
[Ting! Ký chủ lý giải vô cùng chuẩn xác, bản hệ thống sẽ hỗ trợ ký chủ trở thành một tên siêu tham quan!]
[Chỉ cần trong thời gian nhiệm, kỳ ký chủ tham ô được càng nhiều thì phần thưởng của hệ thống càng phong phú! Hơn nữa không giới hạn thực lực, công pháp… trở thành Lục Địa Thần Tiên, hoặc là siêu Lục Địa Thần Tiên cũng không phải giấc mơ nữa!]
Lâm Bắc Phàm nghiến răng nghiến lợi: “Hệ thống chết tiệt, ngươi muốn chơi chết ta sao?”
Nói thật, làm quan ở thế giới này là một chuyện vô cùng nguy hiểm, đặc biệt là làm tham quan!
Vì đây là một cao võ thế giới, có quá nhiều cường giả có thực lực mạnh mẽ!
Các hiệp khách dựa vào vũ lực phá hoại kỷ cương, có vài cường giả có thực lực đều không coi người làm quan ra gì, đặc biệt là tham quan, chỉ hận không thể giết hết cho hả dạ.
Nếu như ai đó thấy hắn bất hạnh, trên đường gặp chuyện bất bình, cướp của người giàu chia cho người nghèo, vậy biết tìm ai nói lý đây?
Hơn nữa, thế giới trước mắt đã sắp loạn rồi!
Thế giới mà Lâm Bắc Phàm đang ở tên là Đại Võ hoàng triều, từ khi đóng đô ở Trung Nguyên cho tới nay đã được ba trăm năm.
Người từng học lịch sử đều biết có rất ít hoàng triều nào có thể kéo dài ba trăm năm. Bây giờ, hoàng triều đã tiến vào giai đoạn mục nát, đủ các loại vấn đề đều lộ hết ra!
Trên triều đình, gian thần nắm quyền, các bè cánh đấu đá nhau, tranh quyền đoạt lợi, nhiễu loạn triều cương!
Ở dân gian, các đại thế gia và võ lâm môn phái bóc lột tàn nhẫn, cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân, khiến lòng dân căm phẫn cực độ!
Còn có phiên vương chiếm giữ một phương, nắm binh quyền trong tay có thể khởi binh tiến vào Trung Nguyên bất cứ lúc nào!
Ngoài ra còn có các đại hoàng triều và vương triều khác đang nhòm ngó!
Đặc biệt là nữ đế trẻ tuổi không chỗ dựa lại ngu ngốc vô năng, sau khi đăng cơ thế cục trở nên càng thêm dậy sóng ngầm mãnh liệt, nguy cơ khắp nơi!
Thời điểm này làm quan đúng là một chuyện vô cùng nguy hiểm!
Lại còn muốn làm tham quan nữa…
Đây là ngại hắn chết chưa đủ nhanh sao?
Một khắc này, Lâm Bắc Phàm đã nghĩ đến việc đem con bỏ chợ, tìm một chỗ không người sống tự do tự tại!
Trời đất bao lao, mạng của lão tử là lớn nhất!
“Lâm ái khanh, bây giờ trẫm có một nhiệm vụ giao cho ngươi!”
Trong lúc hắn đang hoảng sợ thì bên tai vang lên một giọng nói.
Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu lên, giọng nói này tới từ nữ đế ngồi trên long ỷ trên cao – Võ Thanh Mi.
Nàng có một gương mặt tuyệt mỹ tinh xảo, làn da trắng nõn, mái tóc đen óng vấn lên thật cao, tuy rằng mặc hoàng bào khá rộng nhưng vẫn không có cách nào che lấp được dáng người duyên dáng và thướt tha của nàng.
Nàng ngồi trên long ỷ trên cao, nhìn xuống phía dưới, cả người thoạt nhìn uy nghiêm khí phách, nghiêm nghị không thể xâm phạm!
Lâm Bắc Phàm không dám nhìn nhiều, mà chỉ liếc mắt cái rồi cúi đầu ngay, vì hắn nghe nói nữ đế này vừa lẩm cẩm vừa vui buồn thất thường, rất thích giết người.
Nếu như bất cẩn chọc giận đối phương vậy sẽ bay đầu mất!
“Xin hoàng thượng cứ phân phó, thần quyết đầu rơi máu chảy để báo hoàng ân!” Lâm Bắc Phàm chắp tay, mở miệng nói lời khiến đối phương vui vẻ.
Hoàng quyền tối cao!
Trước khi có thực lực chống lại hoàng quyền vẫn nên cúp đuôi làm người đi!”
“Tốt!” Nữ đế vỗ tay, cười to: “Đây mới là rường cột của Đại Võ hoàng triều ta! Chuyện này vô cùng đơn giản, trước đây Hộ bộ Thị lang quyền tả tướng nhận hối lộ trái pháp luật, tội không thể tha, đã bị bắt nhốt vào đại lao! Vì vậy, trẫm lệnh cho ngươi đi xét nhà hắn ta, lục soát ra toàn bộ món lợi bất hợp pháp của hắn ta về sung quốc khố, không được có sai sót!”
Lâm Bắc Phàm vừa nghe được trước mắt đã tối đen!
Lần này thật sự sắp xong đời rồi!
Đừng thấy nhiệm vụ này đơn giản, nhưng trong này lại liên quan đến trận chiến giữa hoàng đế và một phe phái khác!
Nếu thật sự xét nhà đối phương vậy chắc chắn sẽ đắc tội với một phe khác, sau này con đường làm quan cũng khó lắm!
Còn nếu mắt nhắm mắt mở, vậy không phải tội khi quân thì chính là không làm tròn trách nhiệm, nhất định sẽ đắc tội với nữ đế. Con đường quan trường cũng không dễ đi, thậm chí còn bay đầu!
Nữ đế đang ép hắn chọn lập trường sao?
Hắn có thể làm thế nào?
Hắn rất tuyệt vọng!
Đây là dấu hiệu muốn ép hắn chết mà!
“Tạ chủ long ân!’ Lâm Bắc Phàm lớn tiếng đáp.
Hắn ngẩng đầu lên, phát hiện ra ánh mắt của vài viên quan nhìn mình mang theo ý tứ khó hiểu. Trong lòng hắn cười khổ, lần này sắp xong rồi!
Hệ thống ép hắn!
Nữ đế ép hắn!
Các quan lại ép hắn!
Tất cả đều đang ép hắn!
Thật đắng lòng mà!
Tiếp theo, Lâm Bắc Phàm nhận thánh chỉ đi xét nhà.
Xét nhà rất đơn giản, chính là dẫn một đám lính trực tiếp vơ vét hết những thứ đáng giá trong nhà đối phương, sau đó chuyển vào quốc khố.
Chưa đến một ngày công việc xét nhà đã kết thúc.
Một viên quan nhỏ cầm một quyển sổ tới trước mặt Lâm Bắc Phàm, nói một cách cung kính: “Lâm đại nhân, toàn bộ của cải đã được kiểm kê xong xuôi, đều ở trong này hết, tổng giá trị khoảng hai trăm hai mươi vạn lượng! Mời ngài xem qua!”
Lâm Bắc Phàm tùy tiện lật sổ sách, lại liếc mắt nhìn vàng bạc châu báu rực rỡ đủ loại bị kiểm tra và tịch thu xung quanh, lắc đầu cảm thán: “Vị đại nhân này tham hay thật!”
Phải biết rằng, thu nhập tài chính một năm của Đại Võ hoàng triều chẳng qua chỉ vừa mới đột phá mốc trăm triệu!
Đối phương chỉ là một viên quan tam phẩm, bổng lộc một năm khoảng sáu nghìn lượng. Nhậm chức chưa đến ba mươi năm, tổng tài sản chắc hẳn phải chưa đến mười tám vạn lượng mới đúng.
Kết quả lại vét được tài bảo trị giá đến hai trăm hai mươi vạn lượng bên trong nhà hắn ta, từ đây có thể thấy đối phương tham ô giỏi cỡ nào!
Nhìn châu báu rực rỡ chói mắt xung quanh, Lâm Bắc Phàm nhớ đến hệ thống, ánh mắt chợt lóe lên.
Liệu mình có thể…
Lúc này, viên quan nhỏ cầm sổ sách kia kéo Lâm Bắc Phàm đến một góc không người, nhỏ giọng cười khà khà: “Lâm đại nhân, có phải động lòng rồi không hả? Không giấu gì ngài, vừa rồi lúc lão hủ kiểm kê cũng động lòng không chịu được! Thật ra nghĩ lại thì đây cũng là chuyện thường tình của con người thôi mà!”
Lâm Bắc Phàm nhíu mày: “Triệu đại nhân, ngươi có ý gì?”
“Ý của hạ quan là chỉ cần ngài gật đầu, hạ quan có thể lén xóa số dư đi, hai mươi vạn lượng này chúng ta chia nhau, ngươi sáu ta ba, một phần còn lại cho những người có mặt ở đây, cái này cũng tính là chúng ta vất vả kiếm được! Lâm đại nhân không cần lo, mấy thứ này đều là chuyện thường ở quan trường ấy mà, người bên trên đều sẽ nhắm một mắt mở một mắt!” Viên quan nhỏ lộ ra vẻ mặt hiểu rõ trong lòng mà không nói ra.
Lâm Bắc Phàm tức run cả người, lớn tiếng quở trách: “Triệu đại nhân, không ngờ ngươi lại là người như vậy! Có câu ăn bổng lộc của vua thì phải vì vua phân ưu! Ngươi nhận bổng lộc của triều đình, hưởng ơn thánh chủ, không muốn cố gắng tiến lên cũng thôi đi, kết quả lại còn muốn tham ô tiền của quốc khố! Ngươi làm như vậy không thấy có lỗi với bệ hạ? Có lỗi với lê con dân trăm họ? Có lỗi với lương tâm, trời đất sao?”
Liên tiếp hỏi ba câu giống như đạo lý đúng đắn, tuyên truyền giác ngộ!
Viên quan nhỏ mang vẻ mặt hổ thẹn: “Đúng đúng đúng, đại nhân dạy chí phải, hạ nhân cũng không dám nữa!”
Chương 2 Đã tham thì phải tham nhiều, đưa số lẻ cho bệ hạ!
Lâm Bắc Phàm phất tay áo, vô cùng bất mãn: “Hơn nữa ham món lợi nhỏ, khó mà làm nên chuyện lớn được!”
Quan viên nhỏ cúi đầu nhận sai: “Lâm đại nhân nói đúng!”
“Cho nên, đã tham thì phải tham nhiều! Đưa số lẻ cho bệ hạ là được, phần còn lại chúng ta chia nhau!”
Quan viên nhỏ: “Vãi!”
...
Hắn ta ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ kinh hãi.
Hắn ta hoàn toàn không ngờ miệng của đối phương lại có thể nói ra lời như vậy.
Đã tham phải thì tham nhiều!
Đưa số lẻ cho bệ hạ!
Phần còn lại chúng ta chia nhau!
Đây là một câu nói to gan lớn mật cỡ nào!
Hắn ta làm quan hơn hai mươi năm nay đã từng thấy qua không ít thanh niên tài trí, tham ô quan lại cũng thấy nhiều rồi, nhưng chưa bao giờ từng thấy tên nào gan to bằng trời như vậy!
Mình ăn thịt lại cho hoàng đế bệ hạ uống canh, đây là không biết chữ chết viết thế nào sao?
Nếu như bị tra ra được, đầu chắc chắn sẽ rơi xuống đất!
“Triệu đại nhân, ngươi sao thế?” Lâm Bắc Phàm mỉm cười, hỏi một câu: “Nếu ngươi không nói vậy thì ta coi như ngươi ngầm đồng ý đấy nhé!”
Viên quan nhỏ sợ run cầm cập: “Không, ta có ngầm đồng ý đâu!”
“Lâm đại nhân, ngươi xem, hai trăm vạn lượng không phải nhiều quá rồi hay sao? Nếu như bị tra ra được sẽ rớt đầu như chơi đấy!” Viên quan nhỏ cẩn thận bảo: “Ngươi thấy năm mươi vạn lượng có được không? Nếu nhiều hơn sẽ rất nguy hiểm!”
Lâm Bắc Phàm vô cùng bất mãn: “Năm mươi vạn lượng đủ thế nào được? Chia cho mọi người xong, tiền vào túi ta cũng chỉ có ba mươi vạn lượng! Ở kinh thành tấc đất tấc vàng này, muốn mua một căn nhà tốt cũng phải vài vạn lượng đấy nhé, không đủ dùng!”
“Nhưng mà tham quá rồi, thật sự không ổn đâu…” Viên quan nhỏ sợ đến mức túa mồ hôi khắp người…
“Bớt phí lời đi, ta chỉ hỏi ngươi một câu, muốn hay không?”
“Hạ quan không muốn, hạ quan không muốn, xin đại nhân tha cho ta một mạng!” Đối phương vội vàng đáp, khoản tiền này hắn ta không dám lấy một xu nào cả, hắn ta sẽ bị Lâm Bắc Phàm liên lụy đến chết mất.
“Hừ, nhát như cáy! Ngươi không lấy thì ta lấy!”
Lâm Bắc Phàm lấy sổ sách, sau khi xé vài trang giấy lại đổi chữ số bên trên thành hai mươi vạn, sau đó trả về.
“Thế là xong chuyện!” Hắn gật đầu với vẻ hài lòng, liếc mắt nhìn viên quan nhỏ: “Chuyện này coi như không biết gì hết, cẩn thận ta khai ngươi ra, mọi người đều xong đời!”
“Vâng… thưa Lâm đại nhân!” Viên quan nhỏ mặt mày đau khổ như cha chết mẹ chết.
Lâm Bắc Phàm quay về, đóng hai rương chất đầy châu báo lại, gọi một tiếng: “Đại Lực!”
Một tráng hán cao lớn uy mãnh, mặc áo vải thô đi tới: “Thiếu gia có gì dặn dò?”
Tráng hán này tên là Đại Lực, là một hạ nhân mà Lâm Bắc Phàm đã thu nhận khi xuyên tới thế giới này.
Lúc đó, cha của đối phương vừa mới qua đời, vì thế bán mình chôn cha.
Lâm Bắc Phàm thấy hắn ta đáng thương lại một lòng hiếu thuận, còn mình xuyên tới thế giới này hoàn toàn không có sức tự bảo vệ mình, đối phương cao lớn dũng mãnh vừa vặn có thể bảo vệ hắn, vì thế hắn đã cho đối phương số tiền mà mình vất vả lắm mới kiếm được.
Sau khi đối phương lo ma chay xong đã tới bên cạnh Lâm Bắc Phàm, hắn ta hơi ngốc và hơi ngớ ngẩn nhưng lại vô cùng trung thành, việc khổ cực gì cũng làm hết.
Vì có đối phương nên Lâm Bắc Phàm mới có thể dốc hết sức chuẩn bị cho khoa cử, giành được vinh quang ngày hôm nay.
“Giúp ta bê hai rương này về!” Lâm Bắc Phàm vung tay.
“Rõ, thưa thiếu gia!” Đại Lực bê hai rương về nhà với vẻ mặt không thay đổi.
Đến tối, Lâm Bắc Phàm mới xử lý xong chuyện xét nhà và trở về nhà mình.
Sau khi ăn một bữa tối đơn giản, hắn lập tức khóa mình và hai rương to trong phòng, nôn nóng nói trong lòng: “Hệ thống, lập tức kết toán cho ta!”
[Ting! Ký chủ đã tham ô vàng bạc châu báu trị giá hai trăm vạn lượng, con số rất lớn, phần thưởng là dung hợp với tiêu bản tử Đại Lý Trấn Nam Vương (hậu kỳ)!]
Một luồng sức mạnh khủng khiếp chui vào trong cơ thể của Lâm Bắc Phàm.
Hắn biết đây chính là nội lực thuộc về thế tử!
Đối phương tu luyện “Bắc Minh Thần Công” đã hút nội lực của mấy chục người nên vô cùng hùng hậu!
Chỉ mất một lúc như vậy đã lấp đầy Lâm Bắc Phàm!
Nhưng đây vẫn chưa phải kết thúc!
Sau đó, một đống ký ức khổng lồ chảy vào trong cơ thể hắn.
“Bắc Minh Thần Công” “Lăng Ba Vi Bộ” “Lục Mạch Thần Kiếm…”
Võ công và kinh nghiệm tu luyện của thế tử đều đổ hết vào trong đầu hắn.
Lâm Bắc Phàm không kìm lòng được ngồi trên giường điên cuồng hấp thụ nguồn nội lực và ký ức này.
Mà lúc này, sâu trong hoàng cung, một Cẩm Y Vệ đang báo cáo tình hình với nữ đế.
Nếu Lâm Bắc Phàm ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc vì đối phương đang báo cáo tình hình hắn tham ô. Hơn nữa tham ô thế nào, tham ô bao nhiêu đều nói rất rõ ràng.
Sau khi nữ đế nghe xong đột nhiên nổi giận, vỗ bàn đứng dậy: “Hay cho tên Lâm Bắc Phàm này! Vừa mới đỗ trạng nguyên, mông còn chưa ngồi nóng đã tham ô hai trăm vạn lượng, ngươi đã cô phục sự tín nhiệm của trẫm đối với ngươi!”
“Bệ hạ bớt giận!” Cẩm Y Vệ quỳ trên mặt đất sợ run lẩy bẩy, không dám ngẩng đầu.
Nữ đế thở hổn hển đi qua đi lại, càng nghĩ càng tức, đồng thời còn vô cùng đau lòng.
Lâm Bắc Phàm này chính là người mà nàng vô cùng coi trọng!
Đối phương có gia thế trong sạch, cũng không phải con cháu thế gia, đồng thời lại vô cùng có tài học, cho nên nàng mới bất chấp sự phản đối, cất nhắc hắn lên làm trạng nguyên là để mình sử dụng.
Kết quả vừa mới thử một lần đã không chống đỡ được rồi!
Khoản tiền tham ô hai trăm hai mươi vạn lượng này, hắn lại cuỗm mất hai trăm vạn để lại số lẻ cho nàng!
Đây là ăn xin à!
Cả đời này của nàng chưa từng thấy tên nào lòng tham không đáy như vậy!
Không giết hắn thì không đủ để dẹp yên cơn giận!
Nàng nhìn Cẩm Y Vệ vô tội trước mắt, mất kiên nhẫn phất tay: “Ngươi lui xuống trước đi!”
“Rõ, thưa bệ hạ!” Cẩm Y Vệ đi như chạy ra ngoài.
Nữ đế thở hắt một hơi, đôi mắt vẫn tràn đầy sự giận dữ như cũ, ngồi phịch xuống hoàng ỷ.
Qua một lúc lâu, nàng mới khẽ gọi một tiếng: “Thanh Hoàn tỷ tỷ!”
Trong bóng tối đột nhiên xuất hiện một bóng trắng với dáng người thướt tha.
“Bệ hạ có gì căn dặn!”
Nữ đế tức anh ách đáp: “Thanh Hoàn tỷ tỷ, vừa rồi ngươi cũng nghe rồi đó! Tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm còn chưa nhậm chức đã nuốt hai trăm vạn lượng, hắn không thông qua thử thách của trẫm! Nếu cứ mặc kệ hắn, tương lai chắc chắn lại là một tên tham quan hại nước hại dân!”
“Bệ hạ dự định làm thế nào?” Bóng trắng trước mặt nói với vẻ mặt bình tĩnh.
“Ngươi giúp ta đi xem thử, nếu đúng là thật vậy ngươi hãy lấy lại toàn bộ số tiền hắn đã tham ô về cho ta! Về phần hắn…”
“Vẫn giống như trước đây, giết sao?”
Nữ đế nghĩ đến gương mặt trẻ tuổi, tinh thần phấn chấn của Lâm Bắc Phàm là lại không đành lòng: “Không, nhân tài hiếm có, hắn vẫn còn trẻ, có thể chỉ là nhất thời mê hoặc tâm trí, đi nhầm đường mà thôi! Cho nên cứ cho hắn một bài học trước đã! Nếu sau này u mê mãi không chịu tỉnh ngộ lại giết hắn cũng chưa muộn!”
“Rõ, thưa bệ hạ!”
Cái bóng trắng trước mặt dần dần biến mất.
Không lâu sau, bóng trắng này tới viện tử của Lâm Bắc Phàm một cách im hơi lặng tiếng, xuyên qua ánh đèn yếu ớt nhìn thấy Lâm Bắc Phàm đang ở trong phòng.
“Hửm! Lâm Bắc Phàm này biết võ công?”
Lúc này, Lâm Bắc Phàm đã hấp thụ xong thực lực của thế tử, cảm thấy vô cùng hài lòng.
“Bây giờ mình chắc hẳn cũng được tính là võ giả Thất phẩm đỉnh cao rồi, cuối cùng cũng có chút sức tự bảo vệ mình!”
Thế giới này là một cao võ thế giới, có một phần mười số người đều tu luyện võ nghệ.
Võ giả từ cao đến thấp chia thành Cửu phẩm, Nhất phẩm mạnh nhất và Cửu phẩm thấp nhấp!
Trong đó, từ Nhất phẩm đến Tam phẩm gọi là Tông Sư, thực lực vô cùng mạnh mẽ, một mình có thể địch lại thiên quân vạn mã, là võ giả đứng trên đỉnh kim tự tháp, hiếm hoi nhất.
Cho dù là quan lớn triều đình nhìn thấy cũng phải tiếp đón tử tế.
Nếu trở thành Đại Tông Sư Nhất phẩm tối cao, vậy ngay cả hoàng đế cũng phải đối đãi trịnh trọng!
Từ Tứ phẩm đến Lục phẩm là cường giả Tiên Thiên, kinh mạch toàn thân thông xuốt, không nhiễm bụi trần, có thể hấp thụ linh khí thiên địa để bổ sung chân khí trong cơ thể bất cứ lúc nào, chân khí hùng hậu có thể phóng ra ngoài, một địch trăm, lực sát thương kinh người!
Loại cường giả này cũng vô cùng ít ỏi, thường đều là chưởng môn và trưởng lão các phái.
Nếu phục vụ triều đình vậy ít nhất có thể được phong là quan lục phẩm.
Cho dù là tân khoa trạng nguyên đã đánh bại mấy nghìn sĩ tử như hắn mới đầu cũng là lên từ quan lục phẩm.
Chương 3 Lấy của dân, dùng cho dân!
Bây giờ Lâm Bắc Phàm đang nằm ở cấp bậc Thất phẩm đỉnh phong, mạnh hơn cường giả Hậu Thiên bình thường nhưng vẫn kém hơn cường giả Tiên Thiên một bậc, nằm ở trạng thái bán Tiên Thiên.
Đây chủ yếu vẫn là vì hắn đã dung hợp với tiêu bản ( mô típ, hình mẫu ) thế tử Trấn Nam Vương.
Dưới cơ duyên xảo hợp, hắn đã tu các thần công như “Bắc Minh Thần Công” và “Lăng Ba Vi Bộ,” hơn nữa còn nhận được một thân nội lực hùng hậu, thật sự có thể nói là hồng phúc ngang trời.
Nhưng bản thân hắn cũng không thích võ công, từ nhỏ chưa từng học võ cho nên võ công học được ít ỏi, nền móng không vững, hại hắn cũng bị liên lụy.
Bằng không, hắn có thể tiến thêm một cấp nữa trở thành cường giả Tiên Thiên chân chính.
“Bỏ đi, có là may mắn của mình, mà không có cũng là số phận đã định trước rồi! Tiêu bản thế tử Trấn Nam Vương có thể nói là một tiêu bản có giá trị vô cùng cao, sở hữu tam đại thần công còn có một thân nội lực hùng hậu! Chỉ cần chăm chỉ tu luyện sẽ có cơ hội tu luyện đến Tiên Thiên đỉnh cấp!”
“Còn nữa, sau này vẫn còn cơ hội dung nhập với tiêu bản của cường giả khác!”
“Nhưng một lần này lời to rồi, cũng đáng lắm!”
Hắn không tham tiền nhưng hắn tiếc mạng.
Ở cao võ thế giới sắp đại loạn này không có võ công bên mình đúng là rất nguy hiểm. Cho nên hắn mới mạo hiểm có nguy cơ mất đầu để tham ô hai trăm vạn lượng!
Bây giờ xem ra tất cả đều đáng giá!
Sổ hữu võ lực Thất phẩm đỉnh phong, tuy rằng không nói là vô địch nhưng chỉ cần không đắc tội với Tiên Thiên và cường giả cao cấp hơn thì có thể sống rất thoải mái.
Cùng lắm thì chạy thôi!
Hắn sở hữu một môn khinh công đỉnh cấp như “Lăng Ba Vi Bộ,” giỏi nhất là chạy trốn!
Dưới Tông Sư đừng hòng đuổi kịp được hắn!
Cho nên cố gắng phấn đấu ba năm cuối cùng hắn cũng đã có sức lực tự bảo vệ mình ở thế giới này!
Lâm Bắc Phàm nhảy xuống khỏi giường, mở hai cái rương ra, vàng bạc châu báu trong rương tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói mắt khiến người chỉ hận không thể chiếm hết.
Bóng trắng bên ngoài cửa sổ nheo mắt lại, xem ra tình báo không sai, Lâm Bắc Phàm thật sự đã tham ô vàng bạc châu báu đáng giá hai trăm vạn lượng.
Quan nhỏ mà tham lắm!
Ngay lúc nàng đang định hành động thì chỉ thấy Lâm Bắc Phàm thở dài một hơi: “Ba năm làm tri phủ liêm khiết cỡ nào cũng phải được chục vạn lượng vào túi! Cho dù ở thời đại nào, người sống thoải mái nhất vẫn là quan viên, người sống khổ nhất và mệt nhất luôn là dân chúng! Hưng, dân chúng khổ! Vong, dân chúng khổ!”
Bóng trắng bên ngoài cửa sổ sững sờ.
Hưng, dân chúng khổ!
Vong, dân chúng khổ!
Một câu nói đơn giản biết bao nhưng lại rất giàu triết lý!
Nếu đối phương đã biết tại sao còn tham ô như vậy?
Ngay đúng lúc này, Lâm Bắc Phàm cầm một thỏi vàng từ trong rương ra rồi dùng sức bóp, vậy mà thỏi vàng lại biến thành một đống vàng vụn.
Sau đó, lại nắm một thỏi vàng khác cũng bóp thành một đống vàng vụn.
Liên tiếp không ngừng.
Bóng trắng nghi ngờ, nhíu mày: “Hắn muốn làm gì?”
Nàng yên lặng nhìn tiếp.
Đại khái sau khoảng một nén hương, hắn đã bóp toàn bộ thỏi vàng thành vàng vụn, lại bóp toàn bộ đĩnh vàng thành vàng vụn, còn tách vòng cổ ngọc trai thành từng viên riêng lẻ.
Lúc này, hắn lại tìm một cái áo màu đen thay vào, sau đó lại kiếm một tấm vải màu đen bịt mặt lại.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi hết tất cả, hắn dùng một cái túi vải to đựng toàn bộ vàng bạc châu báu lại, lén lút chuồn ra ngoài, nhẹ nhàng tung người nhảy một cái đã biến mất khỏi sân.
“Rốt cuộc hắn muốn làm gì?” Cái bóng trắng đi theo.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm đang thi triển Lăng Ba Vi Bộ, nhanh chóng xuyên qua các hàng cùng ngõ hẻm, sau khi phát hiện ra vài ngôi nhà khá tồi tàn, hắn chuồn vào trong, ném một ít bạc vụn lại, sau đó nhẹ nhàng rời đi.
Đại khái tốn khoảng một canh giờ, hắn gần như đã chạy hết nửa hoàng thành, mà tiền tài trên người hắn cũng xem như tiêu tán hết.
“Đây cũng coi như lấy của dân, dùng cho dân theo kiểu khác!”
“Xong, kết thúc công việc!”
Lâm Bắc Phàm phủi mông, trở về nghỉ ngơi.
Bóng trắng vẫn luôn đi theo sau lưng lại vô cùng kinh ngạc: “Vậy mà đối phương lại…”
Sau một lát, nàng trở về hoàng cung gặp nữ đế với vẻ mặt phức tạp.
Nữ đế vẫn chưa ngủ, thấy bóng trắng cũng vô cùng vui mừng: “Thanh Hoàn tỷ tỷ, sao ngươi lại về muộn như vậy? Tình hình thế nào? Có thật đối phương đã tham ô tiền của trẫm không?”
Vẻ mặt của bóng trắng phức tạp: “Có thể nói đã tham nhưng cũng có thể nói không tham!”
Nữ đế mơ hồ: “Là sao?”
Bóng trăng báo cáo đầu đuôi ngọn ngành tình hình mà mình đã nhìn thấy cho nữ đế.
Nữ đế vô cùng ngạc nhiên: “Thanh Hoàn tỷ tỷ, ngươi nói sao? Ngươi nói hắn phân phát toàn bộ vàng bạc châu báu đã tham ô được cho dân nghèo, cũng không để lại cho mình một chút nào sao?”
“Hồi bệ hạ, hoàn toàn là thật! Ta đã tận mắt chứng kiến tất cả, tuyệt đối không có nửa lời dối trá!” Vẻ mặt của bóng trắng nghiêm túc.
“Vậy vậy… vậy thật sự quá tốt rồi!”
Nữ đế vỗ bàn đứng dậy, nói với vẻ vô cùng kích động: “Đối mặt với hai trăm vạn lượng lại không động lòng, còn chia toàn bộ tiền tài cho người dân, đây là một vị quan tốt trong lòng biết lo cho dân! Chính là rường cột quốc gia mà trẫm cần! Lâm Bắc Phàm, ngươi không khiến trẫm thất vọng! Ha ha…”
Bóng trắng muốn nói lại thôi: “Nhưng bệ hạ, hắn cũng đã tham ô tiền của quốc khố…”
Nữ đế không cho là đúng, cười to rồi đáp: “Này có tính là gì đâu? Tiền vào quốc khố còn không phải bị mấy con chuột bự đó tham ô hết hay sao? Thay vào đó còn không bằng để Lâm Bắc Phàm lấy đi! Ít nhất hắn cũng cho dân chúng tiền! Nhưng điều khiến ta mừng nhất vẫn là con người hắn! Không chỉ tài học xuất chúng mà đức tính còn cao thượng, ta nhất định phải trọng thưởng mới được!”
Ngày hôm sau, mới sáng sớm Lâm Bắc Phàm đã thức dậy, phát hiện ra bên ngoài ồn ào vì thế mới hỏi: “Đại Lực, bên ngoài có chuyện gì mà ồn ào như vậy?”
“Thiếu gia, hôm qua xảy ra hai chuyện lớn, mọi người đang bàn luận ạ!”
Đại Lực nói trong tiếng ồn ào: “Chuyện đầu tiên là đêm qua khi mọi người đang ngủ, đột nhiên dân nghèo ở kinh thành đều nhận được một khoản tiền khoảng vài lượng bạc khác nhau! Cho nên mọi người đều vô cùng vui mừng, đang bàn luận về chuyện này! Có người nói là thần tiên hiển linh, có người nói là hiệp khách làm…”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Ừm, vậy chuyện thứ hai?”
“Chuyện thứ hai liên quan đến thiếu gia…”
Đại Lực muốn nói lại thôi: “Bọn họ nói tối qua khi ngươi xét nhà đã nhân cơ hội tham ô rất nhiều tiền, dẫn tới lòng dân phẫn nộ! Bây giờ mọi người đang ở bên ngoài chửi ngươi!”
“Hóa ra là vậy!” Lâm Bắc Phàm gật đầu với vẻ bình tĩnh, ra là tin tức bị lộ rồi.
Không biết là thằng chết dẫm nào đã tiết lộ ra ngoài!
Nhưng có cho hắn một cơ hội nữa thì hắn vẫn không hối hận như cũ!
Dù sao cũng định trước phải chết, tại sao không tham ô một khoản, tìm ra một con đường sống!
Chí ít xét từ hiện tại thì hắn đã đúng!
Không chỉ tìm ra được đường sống mà còn cải thiện sinh hoạt của vài người.
Về phần các ngươi, muốn chửi sao thì tùy!
Ta không thẹn với lòng!
Nghĩ đến đây, Lâm Bắc Phàm dặn dò: “Đại Lực, không cần để ý nhiều đến chuyện bên ngoài! Ta lên tảo triều đây, ngươi lén ra khỏi thành trước, đợi ta ở chỗ cũ! Nếu trong ba ngày ta không sao thì ngươi trở về!”
“Thiếu gia, ngươi…” Đại Lực nôn nóng.
Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa đáp: “Đại Lực, không cần lo lắng, thiếu gia ngươi phúc lớn ngang trời, sẽ không sao đâu! Cho dù không làm quan nữa ta vẫn có thể dẫn ngươi sống sung túc như cũ! Ta đi đây!”
Lâm Bắc Phàm mang một trái tim sẵn sàng chạy trốn bất cứ lúc nào lên tảo triều!
Chương 4 Bản quan muốn tố cáo tân khoa trạng nguyên!
“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Trên Kim Loan Điện, các quan lại chắp tay đồng thanh hô.
Trong hoàng triều của thế giới này không thịnh hành lễ nghi quỳ lạy, mọi người chỉ cần đứng chắp tay biểu thị sự tôn trọng là được.
“Các vị ái khanh, miễn lễ!” Nữ đế đáp một cách uy nghiêm.
“Tạ bệ hạ!” Mọi người lại đồng thanh hô, ngẩng đầu lên.
Nữ đế nhìn chúng quan một lượt, cuối cùng trông thấy Lâm Bắc Phàm ở phía sau cùng các quan lại, không kìm lòng được mà nở nụ cười mỉm.
Nếu trước đây nàng chỉ thấy Lâm Bắc Phàm hơi thuận mắt mà thôi, vậy bây giờ lại chính là khá thuận mắt.
Mang theo ánh mắt vui lòng, nàng nói với vẻ mặt ôn hòa: “Lâm ái khanh, hôm qua trẫm lệnh ngươi đi xét nhà, thành quả thế nào?”
Lâm Bắc Phàm đứng ra, đáp với vẻ điềm tĩnh: “Hồi bệ hạ, hôm qua thần lĩnh chỉ tới nhà quyền tả tướng kê biên tài sản của đối phương! Thông qua điều tra cẩn thận, tổng cộng tra ra được khoản tiền tham ô trị giá hai mươi vạn lượng, đây là một con số vô cùng lớn, bây giờ đã sung vào quốc khố, xin bệ hạ minh xét!”
Lúc này, mười mấy đại thần không hẹn mà cùng nhìn qua, bọn họ há miệng, ánh mắt vô cùng khiếp sợ.
Hai mươi vạn lượng, đây cũng tính là tiền sao?
Hắn còn không biết xấu hổ mà báo cáo?
Còn nữa, so với ngươi tham ô đúng là gọi bằng cụ!
Lúc này, nữ đế vỗ vào long ỷ, tức giận nói: “Nào có lý này! Quyền tả tướng này không phải con người, làm quan hơn hai mươi năm lại tham ô hai mươi vạn lượng, đây là bao nhiêu mồ hôi nước mắt của nhân dân! Giết hắn ta một trăm lần cũng không đủ dẹp yên cơn giận của dân chúng!”
“Bệ hạ nói chí phải!” Lâm Bắc Phàm đáp với vẻ mặt không thay đổi.
Mọi người lại kinh ngạc!
Vãi chưởng!
Ngươi còn tham hơn quyền tả tướng mà còn có thể nói ra câu này với vẻ mặt tỉnh bơ như vậy!
Ngươi còn cần mặt mũi nữa không?
Nữ đế lớn tiếng hô: “Người đâu, trực tiếp lôi quyền tả tướng ra ngoài chém! Những người liên quan khác phải xử phạt nghiêm khắc!”
“Rõ, thưa bệ hạ!” Một Cẩm Y Vệ lĩnh mệnh, đi ra khỏi Kim Loan Điện.
Sau khi giết một người xong, nữ đế vô cùng hào hứng: “Mặt khác, ái khanh xét nhà có công, trẫm quyết định thăng nửa bậc quan cho ngươi! Ngươi vốn là tòng lục phẩm bây giờ sẽ thành chính lục phẩm! Về phần chức quan, trẫm quyết định…”
Lúc này, mọi người cũng không có cách nào bình tĩnh được nữa!
Hôm qua mới đỗ trạng nguyên, chức quan còn chưa quyết định, chỉ xét mỗi cái nhà đã thăng nửa bậc quan?
Tốc độ này cũng nhanh quá rồi thì phải?
Chưa từng nghe có người nào dựa vào xét nhà để thăng quan cả!
Mấu chốt là hắn tham ô nhiều như thế mà ngươi còn thăng quan cho hắn?
Còn có vương pháp nữa không?
Còn có thiên lý nữa không?
Trong lòng các đại thần có mặt ở đây đều rất dậy sóng!
“Khởi bẩm bệ hạ, thần có một chuyện muốn bẩm tấu!” Một cựu thần đứng ra.
“Chuyện gì?” Nữ đế có hơi bất mãn.
Mình đang định khen thưởng Lâm Bắc Phàm tử tế rồi mượn sức lôi kéo tâm của đối phương, kết quả lại bị người này ngắt lời!
Nhưng vừa thấy vị cựu thần này, cơn giận của nàng không cánh mà bay, vì đối phương là một quan can gián, tên là Diêu Chính đã làm quan hơn ba mươi năm rồi.
Tuy rằng phẩm cấp không cao, chỉ là thất phẩm nhưng quyền lực rất lớn, bình thường phụ trách khuyên can hoàng đế, duy trì trật tự giữa các quan lại và vạch tội các quan viên vi phạm pháp luật, phá hỏng kỷ cương.
“Diêu ái khanh, ngươi có chuyện gì muốn bẩm tấu?” Nữ đế hỏi.
“Khởi bẩm bệ hạ…” Diêu Chính liếc mắt nhìn Lâm Bắc Phàm với ánh mắt đỏ ngầu, đáp: “Cựu thần muốn vạch tội tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm! Hôm qua, tân khoa trạng nguyên Lâm Bắc Phàm lĩnh chỉ đi xét nhà, nhưng trong quá trình xét nhà đã tham ô vàng bạc châu báu trị giá hai trăm vạn lượng! Vừa mới lên làm trạng nguyên đã nuốt một khoản lớn như vậy, sau này còn thế nào nữa? Xin bệ hạ điều tra nghiêm ngặt!”
Các quan viên có mặt ở đó đều không nhịn được mà nở nụ cười, chờ đợi xem trò hay.
Nữ đế ngồi trên long ỷ lại mang vẻ mặt bình tĩnh: “Lâm ái khanh, có chuyện này không?”
Trong lòng nàng lại có chút mong đợi, muốn xem Lâm Bắc Phàm sẽ vượt qua kiếp nạn này thế nào?
Nếu không được vậy nàng sẽ ra tay cứu hắn sau!
Lâm Bắc Phàm vô cùng bình tĩnh: “Hồi bệ hạ, Diêu đại nhân hoàn toàn đang… nói bậy!”
“Ngươi!” Hai mắt Diêu Chính bốc hỏa.
Lâm Bắc Phàm ngẩng đầu ưỡn ngực, cất cao giọng: “Vi thần tử nhỏ đã đọc sách Khổng Mạnh, hành xử theo lễ thánh nhân! Cả đời làm người quang minh lỗi lạc, ngẩng đầu không thẹn với trời, cúi đầu không hổ với đất, càng không thẹn với lòng mình! Loại chuyện khiến người và thần đều giận dữ như tham ô hai trăm vạn lượng này, sao ta có thể làm ra được?”
Nữ đế ngồi trên long ỷ suýt chút nữa thì bật cười thành tiếng.
Tên này thật sự nói dối không chớp mắt, đến mức ta cũng suýt thì tin!
Rõ ràng đã tham ô rồi còn nói như thể mình rất vô tội!
Không biết xấu hổ!
Quá không biết dơ!
Lúc này, Lâm Bắc Phàm nhắm thẳng vào họng súng: “Diêu đại nhân, ngươi ngậm máu phun người rốt cuộc là có rắp tâm gì? Có phải nhận lợi ích của người khác cố tình vu hại bản quan không?”
Diêu Chính tức đến mức sắp phun máu: “Bản quan thân là ngôn quan đường đường chính chính, có trách nhiệm giám sát các quan, sao lại nhận lợi ích của người khác, vu cáo hãm hại trung lương được?”
“Vậy cũng chưa chắc đâu! Trước đó tả đại nhân thoạt nhìn cũng rất chính khí thanh liêm nhưng còn không phải cũng tham ô hai mươi vạn lượng hay sao? Có câu họa nhân họa bì nan họa cốt ,tri nhân tri diện bất tri tâm!” Lâm Bắc Phàm chế nhạo với vẻ ôn hòa.
Diêu Chính tức run người: “Quyền tả tướng là một tên tham quan, sao ngươi có thể đánh đồng ta với hắn?”
“Vây dựa vào cái gì ngươi nói ta tham ô?” Lâm Bắc Phàm truy hỏi.
“Hiển nhiên bản quan có bằng chứng rồi!” Diêu Chính chắp tay, nói: “Khởi bẩm bệ hạ, người có thể phái người đi thẩm vấn một viên quan cùng tra xét ngày hôm qua, xem có phải thật sự có chuyện này hay không? Về phần vật chứng… tối qua nghe nói Lâm Bắc Phàm đã cho người mang tiền tham ô về, rất nhiều người đã nhìn thấy, chúng ta cứ phái người đi tới nhà hắn xem là biết ngay!”
Lúc này, rất nhiều đại thần đều lắc đầu, Lâm Bắc Phàm toi đời rồi.
Quả nhiên vẫn là quá trẻ quá tham, làm việc không đủ bí mật, bị người nắm được đằng chuôi!
“Lâm ái khanh, ngươi còn lời gì để nói không?” Nữ đế thản nhiên hỏi khiến người không nhìn ra được tâm trạng.
“Hồi bệ hạ, hạ quan là người vô tội! Nếu nhất định muốn tra vậy thì tra đi! Hạ quan làm việc quang minh lỗi lạc, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện vi phạm pháp luật, phá hỏng kỷ cương như vậy!” Lâm Bắc Phàm đáp một cách chính trực.
Nữ đế lại muốn cười!
Tên này cũng thật là…
Há miệng là nói dối!
Cũng không biết cái gì gọi là xấu hổ, còn mặt dày hơn mấy lão cáo già có mặt ở đây!
Nữ đế lớn tiếng nói: “Được! Nhàn rỗi vô sự, các ngươi cùng tới nhà Lâm ái khanh xem đi, xem rốt cuộc hắn có tham ô hay không? Nếu không có, trẫm trả lại sự trong sạch cho hắn! Còn nếu có tham ô vậy nhốt vào đại lao!”
“Bệ hạ anh minh!” Mọi người đồng thanh hô.
Chương 5 Trạng nguyên nghèo nhất: Ta thật sự quá nghèo!
Khoảng nửa tiếng sau, mọi người đã tới một viện tử tồi tàn.
“Đây chính là nhà của Lâm trạng nguyên?”
“Quá tàn tạ rồi thì phải?”
“Thế này có thể ở được sao?”
…
Mọi người đều ngạc nhiên, nữ đế cũng vô cùng kinh ngạc, nhìn Lâm Bắc Phàm rồi hé miệng hỏi: “Lâm ái khanh, đây là nhà ngươi?”
Lâm Bắc Phàm gật đầu, đáp với vẻ vô cùng bình tĩnh: “Hồi bệ hạ, đúng vậy! Nói chính xác thì đây là nhà ta thuê ở tạm thời!”
“Nếu đã là nhà thuê tại sao không thuê chỗ nào tốt hơn một chút?” Một quan viên không nhịn được mà hỏi.
“Đại nhân, ngươi không lo việc nhà nên không biết nhu yếu phẩm đắt thế nào đâu!” Lâm Bắc Phàm cảm thấy vô cùng tủi thân: “Ta cũng muốn thuê một căn tốt hơn chứ, nhưng bất đắc dĩ thực lực không cho phép! Ở đây là kinh thành, dưới chân thiên tử, tấc đất tấc vàng! Mua nhà đắt mà thuê nhà cũng không rẻ! Các ngươi có biết ta muốn thuê viện tử này một tháng phải tốn bao nhiêu tiền không hả?”
Lâm Bắc Phàm duỗi một ngón tay ra: “Mười lượng bạc! Ta ở một tháng phải trả mười lượng bạc ròng! Một năm tiêu tốn một trăm hai mươi lượng! Ta sinh ra trong gia đình bình thường, nào có trả được khoản tiền này? Nhưng vì đi thi, để có một môi trường ôn tập thích hợp hơn ta cũng chỉ có thể nhịn đau móc ra khoản tiền này!”
“Sau khi móc ra khoản tiền khủng này ta cũng thành bần nông luôn, không khác ăn mày trên phố là bao, chỉ là ăn mặc khá lịch sự mà thôi! Bình thường chi tiêu tiết kiệm, không dám tiêu thêm một xu! Càng không dám dùng lung tung vì sợ đói!”
Nữ đế lắc đầu cảm thán: “Lâm ái khanh, không ngờ trước đây ngươi lại khổ như thế!”
“Đúng vậy, trước đây ta khổ lắm, chủ yếu vẫn là vì nghèo mà ra!”
“Ta thật sự quá nghèo! Ta không cha không mẹ càng không có anh em bạn bè, tất cả đều phải dựa vào bản thân!” Lâm Bắc Phàm nhớ lại quá khứ: “Ta nhớ mang máng một năm trước, có một tên trộm ghé thăm nhà ta! Khi ấy ta trốn dưới gầm giường không dám thở mạnh một cái nào, chỉ sợ dọa sợ đối phương chạy mất! Các ngươi có biết lúc đó ta muốn làm gì không?”
“Muốn làm gì?” Nữ đế truy hỏi.
“Khi đó, ta hy vọng hắn có thể mò ra được ít tiền biết bao!” bbp che mặt.
Nữ đế, bá quan: “Khụ khụ!”
“Cuối cùng, hắn chẳng tìm được gì cả, rưng rưng nước mắt chạy đi! Ngày lễ ngày tết còn ném hai túi gạo to vào nhà ta!”
Nữ đế, bá quan: “Khụ khụ!”
Lâm Bắc Phàm xúc động rơi lệ, lén lau nước mắt: “Ta dựa vào tiếp tế của tên trộm mới vượt qua một năm bốn mùa ba trăm sáu mươi lăm ngày! Là hắn đã khiến ta cảm giác được nhân gian có chân tình, nhân gian có chân ái!”
“Có thảm như vậy không đó?” Một quan viên không nhịn được mà nói: “Ta nhớ có công danh trên người, triều đình sẽ trợ cấp cho cơ mà! Lâm đại nhân ngươi thi đâu đậu đó, theo lý mà nói sẽ không sống thảm như vậy chứ?”
“Nói đúng lắm, triều đình trợ cấp rất hậu đãi, không có khả năng sống thảm như vậy!”
“Nói thật, ta cũng không tin cho lắm!”
…
“Các ngươi chỉ biết một mà không biết hai!”
Lâm Bắc Phàm nói trong sự đau lòng: “Chủ yếu là do lên chức quá nhanh! Trong ba năm ta thi đâu đậu đó, còn chưa kịp nhận trợ cấp của triều đình thì đã biến thành trạng nguyên mất rồi! Nếu ta thi chậm một chút chắc hẳn sẽ không đến mức thảm như thế!”
Bá quan: “Khụ khụ…”
Bọn họ trừng mắt nhìn Lâm Bắc Phàm với vẻ giận dữ.
Tên này chắc chắn đang giả bộ!
Thi đâu đậu đó không tốt hay sao?
Đây là chuyện mà bao nhiêu người đọc sách tha thiết mơ ước?
Vậy mà ngươi còn chê nhanh?
Nào có lý này?
Nữ đế khẽ cười, nàng phát hiện ra con người Lâm Bắc Phàm này càng lúc càng thú vị!
Kể nghèo kể khổ một cách thoải mái thoát tục như thế, cũng giả bộ một cách thoải mái thoát tục như vậy!
Còn cố tình nói có tình có lý như thế nữa chứ, khiến người tức giận chỉ muốn đánh hắn một trận!
“Cho nên Lâm đại nhân, đây chính là nguyên nhân ngươi lòng tham không đáy sao?” Vị quan can gián Diêu Chính chế nhạo: “Trước khi làm quan trải qua cuộc sống khổ cực, sau khi làm quan lại ra sức tham ô để bù lại thiệt thòi trước đây của mình?”
“Diêu đại nhân đừng đổi trắng thay đen thế! Con người ta đọc sách Khổng Mạnh, hành sự theo lễ thánh nhân! Ngươi còn tiếp tục nói như vậy ta sẽ tố cáo ngươi tội phỉ báng đấy nhé!” Lâm Bắc Phàm trả đũa.
“Có thật hay không nhìn là biết ngay!” Diêu Chính đẩy cửa vào, lớn tiếng nói: “Lục soát cho ta! Tra xét cẩn thận, nghiêm túc vào, một tấc đất cũng không được phép bỏ sót cho ta!”
“Rõ, thưa đại nhân!” Một đám quan binh lao vào.
“Hồi đại nhân, phòng khách không có gì hết!”
“Hồi đại nhân, phòng ngủ cũng không có gì!”
“Hồi đại nhân, phòng cho khách cũng không có gì!”
“Hồi đại nhân, phòng bếp cũng không có gì cả!”
…
Cuối cùng, toàn bộ quan binh lục soát đều đồng loạt đứng trước mặt, tỏ vẻ chẳng thu thập được gì!
Diêu Chính sững sờ, các quan viên có mặt ở đó cũng ngây người.
Diêu Chính vội hỏi: “Sao lại không có gì? Không có khả năng không có!”
Lâm Bắc Phàm đắc ý vênh váo: “Còn có thể lục soát ra được gì? Ngươi xem nhà ta thật sự chỉ có bốn bức tường, nhìn phát là thấy hết, nghèo đến mức trộm còn không nỡ ra tay! Có thứ gì hay không nhìn một cái là biết ngay đấy thôi!”
Trước đó hắn phân tán tiền tài ra ngoài chính là vì cân nhắc đến hậu quả này!
Chỉ cần ngươi không tra ra được gì thì khó mà định được tội của ta.
“Không có khả năng không có… nói! Có phải ngươi đã chuyển nó đi từ trước rồi không?” Diêu Chính kích động hỏi.
Lâm Bắc Phàm nhún vai: “Ta có thể chuyển nó đi đâu được? Ta nghèo chỉ thiếu điều đi ăn xin đây này!”
Ngay đúng lúc này, ánh mắt của hắn không kiềm được mà liếc sang một bên, ngay lập tức bị Diêu Chính bắt được.
Hắn ta thuận theo ánh mắt của Lâm Bắc Phàm nhìn qua, chỉ trông thấy một đại thụ, bên dưới đại thụ đó hình như vừa mới bị xới đất qua, còn hơi ướt.
Diêu Chính cười to đầy đắc ý: “Ha ha! Ta biết rồi nhé, Lâm Bắc Phàm, ngươi nhất định đã chôn châu báu dưới đại thụ này!”
Lâm Bắc Phàm lập tức lắc đầu: “Không có! Chắc chắn không có chuyện đó!”
“Sao lại không có! Vừa nãy ta đã nhìn thấy rồi!” Diêu Chính tới bên dưới đại thụ, giẫm lên lớp đất vừa bị xới đó, nói với vẻ đắc ý: “Ngươi nhìn đống đất này đi, vừa mới xới xong! Cho nên ngươi chắc chắn đã giấu tang vật dưới này, ta nói có đúng không?”
Ánh mắt của mọi người nghi ngờ, quả nhiên trông thấy lớp đất vừa mới bị đào xới.
Lúc này, nhà của Lâm Bắc Phàm đã bị soát qua một lượt, cũng không tìm được gì cả, cho nên chắc tám phần châu báo đều giấu trong này.
Lâm Bắc Phàm có hơi hoang mang: “Diêu đại nhân, tuyệt đối không phải, đừng nghĩ lung tung!”
“Ta thấy chắc chắn là đúng rồi!” Diêu Chính lớn tiếng hô: “Người đâu, lấy cái xẻng cho ta, bản quan muốn đích thân đào lên!”
“Diêu đại nhân, đừng như vậy, ngươi sẽ hối hận đó!”
“Câm miệng! Không đào ta mới hối hận!”
Diêu Chính cầm xẻng đào một cách phấn khởi.
Mới đào được vài cái đã thấy một cái hang.
Ngay đúng lúc này, bên trong lại có một bóng đen luồn ra, cắn một phát vào tay Diêu Chính.
Diêu Chính kêu lên đau đớn: “Au… rắn! Ta bị rắn cắn rồi, mau giúp ta!”