Lâm Bắc Phàm mở rộng hai tay: “Hấp Công Đại Pháp!”
Lập tức, một động đen to lớn xuất hiện lấy hắn làm trung tâm, sinh ra lực hút dữ dội.
Đao khí cuốn phăng tới mãnh liệt và cuồn cuộc, người nào nhìn thấy cũng sợ bay màu lại bị hắn hút vào trong cơ thể!
Sau đó bị Chu Lưu Lục Hư Công trong cơ thể hắn chuyển hóa thành sức mạnh sấm sét khủng bố, nhanh chóng đánh ra!
“Ầm ầm ầm…”
Những tia sét đáng sợ bắn ra giống như súng liên thanh vậy!
Đao thánh cảm giác được nguy hiểm chỉ có thể nhanh chóng tránh né!
Thế nhưng cho dù hắn tránh rất nhanh, nhưng tốc độ còn nhanh hơn sấm sét được sao?
Chưa đến một lúc, hắn ta đã trúng vài phát trong đống sét dày đặc này, đau đến mức nghiến răng nghiến lợi, toàn thân cháy sém bốc khói.
Hiệp thứ hai lại thua nữa!
Liên tiếp thất bại thảm hại hai hiệp, đao thánh vô cùng tức tối.
“Lão tử không tin!”
Đột nhiên hắn ta di chuyển rất nhanh, xuất hiện sau lưng Lâm Bắc Phàm rồi chém một đường ngang hông.
Thế nhưng, tốc độ của Lâm Bắc Phàm còn nhanh hơn, giống như dịch chuyển tức thời xuyên qua thời không xuất hiện phía sau đao thánh.
“Phong Thần Thoái!”
Sau đó hắn đá một cước xuống.
“Đậu má! Ngươi xuất hiện sau lưng ta lúc nào vậy?”
Đao thánh không kịp tránh đi bị đá bay xa hơn trăm trượng, eo như bị đá gãy.
Sau đó hai người lại tiếp tục đại chiến.
Thay vì nói là đại chiến còn không bằng nói là một mình Lâm Bắc Phàm hành hạ đao thánh…
Đao thánh vô cùng đau khổ, vô cùng uất ức.
Cho dù có sử dụng thủ đoạn gì cũng đều bị đối phương dễ dàng hóa giải.
Chiến cận thân thì toàn thân đối phương chắc như thành đồng, sức lớn vô biên, hoàn toàn không phá vỡ được hàng phòng thủ của đối phương, ngược lại còn dễ dàng bị đối phương đánh bại.
Đánh tầm xa, đối phương lại sở hữu một môn võ học thần công có thể hút toàn bộ đao khí đi nên cũng hoàn toàn vô dụng.
Mà chơi đánh tầm xa, thủ đoạn của đối phương còn đa dạng hơn.
Không chỉ có thể dùng chân khí tấn công mà còn có thể phóng sấm sét, phóng hỏa…
So về thân pháp khinh công, tốc độ của đối phương cũng nhanh hơn, hơn nữa hình như còn biết bay.
Cảm giác người trước mắt chính là một con nhím, hoàn toàn không thể xuống tay!
Đao thánh càng đánh càng bức bối, càng đánh càng khó ở, đã sắp òa khóc luôn rồi!
Cuối cùng hắn ta nằm trên đất một cách vô cùng vô lại: “Không đánh, không đánh nữa, lão tử chịu thua! Không đánh nữa!”
Lâm Bắc Phàm quát: “Không được không được!”
Ta đã nhịn lâu như vậy rồi, hiếm khi mới được hoang dại một lần lại gặp được một bao cát tiện tay như ngươi, không đánh cho đã thì sao mà được?
Các độc giả thượng đế sẽ có ý kiến mất!
“Dù ngươi có giết lão tử thì lão tử cũng không đánh!” Đao thánh nghển cổ, đáp với vẻ vô cùng cương quyết.
“Thật sao? Bản tọa không tin!”
Đột nhiên Lâm Bắc Phàm xuất hiện trước mặt đao thánh, sau đó nhấc chân dùng sức giẫm xuống…
Đao thánh kêu thảm một tiếng nhưng cắn răng không phản kháng.
Lâm Bắc Phàm lại giẫm một cước, đao thánh lại kêu thảm một tiếng nhưng vẫn vô cùng kiên cường không phản kháng.
Vì thế Lâm Bắc Phàm lại giẫm liên hoàn cước.
Đao thánh kêu oai oái: “Cho ta chết thống khoái đi, đừng dày vò ta nữa!”
“Ngươi nghĩ đẹp nhỉ! Mau cầm đao lên từ từ chơi với bản tọa! Bản tọa sướng đủ rồi hiển nhiên sẽ thả ngươi đi!”
Sau khi nói xong hắn lại giẫm liền vài cước nữa.
Đao thánh tức run người, ngươi coi ta thành cái gì?
Cô nương ở Di Hồng Viện sao?
Để ngươi sướng đủ rồi mới thả ta đi?
“Thà chết vinh còn hơn sống nhục!” Đao thánh phát ra một tiếng rống giận dữ.
Lâm Bắc Phàm vả hắn ta một cái: “Bản tọa sỉ nhục ngươi đấy thì đã sao? Bản tọa bắt nạt ngươi đấy, thì sao? Có bản lĩnh thì phản kháng đi, có bản lĩnh thì ngươi đánh ta đi, lôi khí phách không biết xấu hổ của ngươi ra xem nào!”
Đao thánh tức đến hộc máu!
Nếu như ta có thể phản kháng thì đã sớm phản kháng rồi bố ạ, nào còn phải nhục nhã như thế?
Đồ súc sinh!
Sao trên đời này lại có loại người vô sỉ như ngươi nhỉ?
Đúng lúc này, phía xa xuất hiện một bóng người phiêu diêu, vậy mà lại là kiếm tiên - Thượng Quan Kiếm Hồn.
Đôi mắt của đao thánh lập tức sáng lên, hô lên đầy hào hứng: “Thượng Quan huynh đệ mau tới cứu ta! Tên khốn này không phải ngươi, hắn là một tên siêu gia súc! Mau giúp ta xử lý hắn! Chỉ cần ngươi đánh bại hắn, ta sẽ nhận ngươi làm đại ca ngay!”
Kiếm tiên vô cùng kinh ngạc, đao thánh đánh ngang tay với hắn ta lại bị một cường giả lạ mặt giẫm dưới chân.
Rốt cuộc người trước mắt có lai lịch thế nào mà lại mạnh như vậy?
Lâm Bắc Phàm vừa giẫm chân lên mông đao thánh, vừa ngoắc tay với kiếm tiên: “Hắn phế rồi, ngươi tới chơi với bản tọa đi!”
“Được, xin lĩnh giáo cao chiêu!” Kiếm tiên rút kiếm ra.
Hiếm khi gặp được một cao thủ, hắn ta nhất thời ngứa tay cũng muốn đánh một trận, nhưng rất nhanh hắn ta đã hối hận rồi.
Thời gian chưa đến nửa nén nhang, hắn ta đã bị Lâm Bắc Phàm giẫm dưới chân.
Gương mặt đẹp trai áp đảo đó bị đánh cho bầm dập, mái tóc đen như gỗ mun bay bổng đó bị đốt tơi tả, bộ đồ trắng tinh như tuyết đó đó cũng bị đánh rách tả tơi.
Hắn ta nằm trên đất với vẻ mặt nghi ngờ cuộc đời.
“Cảm ơn hai vị! Hôm nay bản tọa rất vui, ngày khác có cơ hội lại đánh nữa nhé!” Lâm Bắc Phàm đánh sướng tay rồi lập tức phủi mông đi mất.
Đao thánh bò dậy nhìn kiếm tiên còn thê thảm hơn mình, nói với vẻ vô cùng đồng cảm: “Huynh đệ, khiến ngươi chịu khổ rồi!”
“Đừng nói gì cả, để ta yên tĩnh, cũng đừng hỏi ta Yên Tĩnh là ai!”
Chương 257 Lại thêm một Tông Sư trẻ tuổi
Sáng sớm ngày hôm sau, có người trông thấy hai người kiếm tiên và đao thánh ở ngoài thành, mặt mũi sưng vù, quần áo tả tơi, phải đỡ nhau mà đi.
Cảnh tượng chấn động lòng người ấy nhanh chóng truyền vào trong kinh thành, tạo nên làn sóng bàn tán lớn.
"Kiếm tiên và đao thánh bị làm sao thế nhỉ, ai có thể đánh bọn họ ra nông nỗi này cơ chứ?"
"Bọn họ đều là Tông Sư có thể lấy một địch hàng vạn, là nhà vô địch đương thời, còn kẻ nào có thể đánh bọn họ thành thế này?"
"Muốn đánh bọn họ ra nông nỗi này hẳn phải do Đại Tông Sư ra tay! Nhưng khắp cả thiên hạ có được mấy vị Đại Tông Sư? Bọn họ đều là rồng thần thấy đầu chẳng thấy đuôi, ai lại tới đây đánh nhau làm gì?"
"Có lẽ là sau trận chiến trên trời, hai người đó cảm thấy vẫn chưa đã ghiền nên lại âm thần đánh thêm một trận nữa! Chẳng qua lần này ra tay nặng quá nên kết quả mới thành ra thế này!"
"Nói có lý lắm!"
…
Mọi người không ngừng đồn đoán.
Giả thiết được tán đồng nhiều nhất là vết thương trên người hai bọn họ chỉ là do đánh nhau mà có, chẳng qua ra tay hơi nặng một chút mà thôi.
Thật chẳng thể tin nổi bọn họ lại bị cùng một người đánh.
Mà người đó cũng không phải Đại Tông Sư gì cả, chỉ là một chàng trai trẻ vừa thăng cấp trở thành Tông Sư, chẳng có chút danh tiếng nào mà thôi.
Lâm Bắc Phàm nghe tin liền tới chỗ bọn họ, thấy hai người chật vật như thế, hắn vô cùng kinh ngạc: "Hai vị lão ca, các ngươi bị làm sao thế này? Sau cuộc chiến trên trời, các ngươi lại đánh thêm một trận nữa đấy à?"
Đao thánh gượng cười, lắc đầu: "Đừng nhắc tới nữa! Lão đệ, nhắc tới chuyện này ta lại muốn khóc!"
Kiếm tiên cũng thở dài một hơi.
Nhớ lại trận chiến tối hôm ấy, trong lòng hắn ta vẫn còn sợ hãi.
Ảnh đế Lâm Bắc Phàm chớp mắt, trông có vẻ đã hiểu mà cũng giống như chẳng hiểu gì cả: "Thôi được rồi, tạm thời đừng nói nhiều như thế làm gì! Hai vị lão ca theo ta về đi! Trong nhà ta có loại thuốc trị thương tốt nhất, chúng ta chữa khỏi vết thương đi đã rồi nói tiếp!"
"Cũng được!"
Hai người bọn họ gật đầu, tình trạng của bọn họ hiện giờ quả thực cần phải dưỡng thương.
Bọn họ cũng chẳng có nơi nào để đi nên cũng chỉ đành ở lại nhà của Lâm Bắc Phàm. Vì vậy, Lâm Bắc Phàm đón bọn họ về nhà.
Sau đó hắn lệnh cho Đại Lực và Tiểu Thúy sắc thuốc, rồi lại tự mình bôi thuốc cho bọn họ. Trong lúc bôi thuốc, bọn họ lại chủ động nhắc đến chuyện này với Lâm Bắc Phàm.
"Vết thương trên người bọn ta do một tên cường giả vô danh gây ra!" Đao thánh nói.
Mọi người sửng sốt đến nỗi tái cả mặt: "Vết thương của các ngươi do một tên cường giả vô danh đánh sao? Nhưng rõ ràng các ngươi là Tông Sư cơ mà, là cao thủ tuyệt đỉnh đương thời, ai có thể đánh lại các ngươi?"
"Bọn ta cũng không biết kẻ đó là ai! Không biết tên của hắn là gì, cũng chẳng biết mặt mũi hắn ra sao, nhưng hắn thật sự là một cường giả, thực lực rất mạnh, là người mạnh nhất mà bản tọa từng gặp từ trước đến giờ!"
Giọng nói của đao thánh trở nên nghiêm túc: "Tối hôm qua, sau cuộc chiến trên trời, bản tọa vốn định quay về nghỉ ngơi cho khỏe và suy ngẫm thật kỹ về trận đại chiến này, nhưng đột nhiên cảm giác được một trận gió lớn thổi tới, cơn gió ấy còn cuốn theo một luồng khí tức rất khủng khiếp, ta tò mò nên đã đuổi theo cơn gió ấy để xem người đó là ai!"
"Khi ấy, hắn đứng vững vàng giữa không trung, cách mặt đất tới cả trượng! Không thể nhìn rõ mặt mũi, cũng không biết hắn từ đâu đến, nhưng hắn lại khiến bản tọa cảm thấy hắn rất mạnh, rất nguy hiểm!"
"Hắn nói đao của bản tọa không tốt, nên bản tọa đã rút đao thử phân cao thấp với hắn một lần!"
"Thế tình hình ra sao?" Mọi người đồng thanh hỏi.
"Thì như các ngươi đã thấy, bản tọa thua rồi, bị đánh thành một đống bùn nhão chứ sao!"
Đao thánh nói mà miệng đắng ngắt: "Còn chưa đánh được mười mấy hiệp mà người kia đã tay không đánh bại một người cầm thần binh lợi khí trong tay như ta rồi! Không ngờ ở trước mặt hắn, bản tọa lại chẳng có sức mà đánh trả!"
"Ặc!" Mọi người hít vào một hơi.
Vị Tông Sư giỏi dùng đao này lại chẳng có sức mà đánh trả khi ở trước mặt người kia!
Người kia khủng khiếp đến vậy sao?
"Sau đó, kiếm tiên chạy tới, cũng đánh một trận với người kia!"
"Thế tình hình ra sao?" Mọi người lại đồng thanh hỏi.
"Bản tọa cũng thua, thua không còn một manh giáp luôn!" Kiếm tiên lẩm bẩm.
"Ôi! Thật khủng khiếp!" Mọi người hít vào một hơi.
Không ngờ đối phương lại liên tiếp đánh bại hai vị Tông Sư!
Tiểu quận chúa không nhịn được mà hỏi: "Đến cả các ngươi mà hắn cũng có thể đánh bại, vậy hắn chắc hẳn là một vị Đại Tông Sư đây?"
Đao Thánh suy nghĩ một chút rồi lắc đầu cười với vẻ gượng gạo: "Không nhìn ra được! Cảm giác mà người đó mang lại cho bản tọa là Tông Sư! Nhưng thực lực mà hắn bộc lộ ra lại vượt xa một Tông Sư bình thường! Cho dù không phải Đại Tông Sư thì có lẽ cũng cách cảnh giới ấy không xa nữa đâu!"
"Hơn nữa hình như người đó vẫn còn rất trẻ!"
Kiếm tiên bổ sung thêm: "Mặc dù người đó đã che giấu gương mặt của mình, đến cả giọng nói cũng giấu diếm, nhưng từ ngữ khí và thần thái của người đó có thể thấy rằng đó là một chàng trai trẻ tuổi khá có chí tiến thủ! Còn nữa, bàn tay của hắn vừa trắng vừa mịn, chưa từng bị thương chút nào, phải là người trẻ tuổi thì mới có bàn tay như thế!"
Mọi người lại hít vào một hơi: "Lại thêm một vị Tông Sư trẻ tuổi!"
Chương 258 Ta đã xin nghỉ phép rồi
"Hơn nữa còn là một vị Tông Sư siêu vô sỉ!"
Đao thánh chạm vào vết thương trên mặt, nói với vẻ oán hận: "Con mẹ nó thằng khốn đó, đánh người không được đánh vào mặt, mắng người không được vạch khuyết điểm! Vậy mà tên này lại cứ nhằm thẳng vào mặt ta mà đánh, chắc chắn là ghen tị với dung nhan của ta nên mới làm ra chuyện khiến người ta phẫn nộ như vậy! Chẳng có chút nhân tính nào cả!"
Đột nhiên đao thánh hét thảm một tiếng, quay đầu lại nhìn, thì ra là Lâm Bắc Phàm.
Hắn luôn miệng xin lỗi: "Lão ca, xin lỗi nhé, vừa rồi ta bôi thuốc lỡ chạm vào vết thương của ngươi!"
Đao thánh xua tay tỏ vẻ bỏ qua: "Lão đệ à không sao đâu, đối với ta thì chút vết thương này có tính là gì? Đời này bản tọa đã trải qua rất nhiều cuộc chiến lớn nhỏ, bị thương là chuyện thường tình như cơm bữa, ngươi cứ bôi thuốc tiếp đi!"
Vì vậy Lâm Bắc Phàm lại tiếp tục bôi thuốc.
Đao thánh thì lại tiếp tục kể với giọng oán hận: "Tên khốn kiếp đó, không chỉ vô liêm sỉ mà tâm lý còn biến thái! Bản tọa đã nhận thua, bảo hắn đừng đánh nữa rồi, vậy mà hắn vẫn đánh tiếp, đa số các vết thương trên người ta đều vì vậy mà có đấy! Ta đã gặp nhiều kẻ biến thái rồi nhưng cũng chưa từng gặp tên nào biến thái như hắn cả, hắn là kẻ biến thái nhất!"
Đột nhiên, đao thánh lại kêu thảm một tiếng. Hắn ta quay đầu lại nhìn, vẫn là Lâm Bắc Phàm.
"Lão ca, thật ngại quá! Ta nghe chuyện hắn đối xử tàn nhẫn với lão ca như thế nên rất tức giận, rất phẫn nộ, sơ ý làm ngươi đau!"
Đao thánh thấy thật ấm lòng, cảm giác được người khác quan tâm thật thoải mái biết mấy! Người anh em này hắn ta nhận không lỗ rồi!
"Không sao, lão đệ! Ta cũng hiểu ngươi quan tâm đến ta nên mới không kiềm chế được cảm xúc của chính mình! Ngươi cứ yên tâm, mạnh dạn bôi tiếp đi, chút đau đớn ấy lão ca đây vẫn chịu được!"
"Cảm ơn lão ca đã hiểu cho ta!"
Vì vậy, Lâm Bắc Phàm lại bôi thuốc tiếp.
Đao thánh lại nói tiếp: "Ngoài vô liêm sỉ và biến thái ra, tên khốn kiếp kia còn chẳng phải con người ấy chứ! Ngươi nhìn bộ dạng hiện giờ của bọn ta mà xem, bị hắn dùng lửa dùng sét mà đánh đấy! Đây là việc mà con người có thể làm được chắc? Đồ súc sinh!"
Đúng lúc đó, đao thánh lại hét thảm một tiếng, lần này nghe còn thê thảm hơn lần trước. Chẳng cần phải nói, lần này vẫn là người đang bôi thuốc cho hắn ta, Lâm Bắc Phàm.
"Lão đệ, nhẹ tay một chút!"
"Lão ca, không phải ngươi bảo có thể chịu được sao?"
"Lần này ta thật sự không chịu nổi nữa!"
…
Sau đó, hai người kiếm tiên và đao thánh dưỡng thương ngay tại nhà của Lâm Bắc Phàm.
Nguyên nhân tại sao bọn họ lại bị thường cũng dần dần truyền từ Lâm phủ ra bên ngoài, thì ra là vì gặp phải một cường giả lạ mặt.
Vị cường giả bí ẩn này thật sự rất mạnh, sau khi đánh bại đao thánh, lại tiếp tục đánh bại kiếm tiên!
Hắn dùng tay không để trấn áp hai vị Tông Sư! Thực lực rất khủng khiếp!
Nếu hắn không phải Đại Tông Sư thì cũng cách cảnh giới đó không xa!
Có người nói người này còn rất trẻ, là một vị Tông Sư trẻ tuổi!
Mọi người đều rất mông lung!
"Lại thêm một vị Tông Sư trẻ tuổi nữa!"
"Hắn đến kinh thành để làm gì vậy, chẳng lẽ là đến xem trận chiến trên trời? Vì ngứa tay nên mới tìm đao thánh và kiếm tiên đánh một trận sao?"
"Chắc là vậy rồi, không biết lai lịch của người đó thế nào, có thiện chí hay ác ý đối với Đại Võ ta!"
"Hiện giờ đột nhiên xuất hiện nhiều Tông Sư như thế, kinh thành thật sự rơi vào cảnh loạn lạc rồi!"
"Mong là đừng xảy ra tai họa gì nữa!"
…
Mọi người bàn tán rất sôi nổi.
Vì không biết tên họ cũng không biết mặt mũi người kia thế nào, cho nên mọi người thống nhất gọi hắn là cường giả Vô Danh!
"Cái vị cường giả Vô Danh đó là ngươi phải không?" Bạch Quan âm bất ngờ xuất hiện trước mặt Lâm Bắc Phàm và hỏi.
Lâm Bắc Phàm gật đầu: "Là ta!"
Bạch Quan âm nhìn hắn bằng ánh mắt khác, cười nói: "Tốc độ tiến bộ của ngươi thật sự quá nhanh rồi đấy, hai tháng trước vẫn còn là Tiên Thiên, vậy mà hiện giờ đã trở thành Tông Sư rồi, chúc mừng nhé!"
"Quan sát cuộc chiến của hai vị Tông Sư rồi may mắn đột phá ấy mà!" Lâm Bắc Phàm bịa ra một cái cớ.
Bạch Quan âm lắc đầu: "Chắc chắn đây không phải chuyện may mắn mà là có thiên phú, có thực lực, cộng thêm một chút xíu vận may nữa! Ta ngày càng tin tưởng vào tương lai của ngươi đấy! Ngươi và ta là những người đi trên cùng một con đường, hãy cùng kề vai sát cánh trên con đường luyện võ này!"
Lâm Bắc Phàm mỉm cười gật đầu: "Sẽ có cơ hội này thôi!"
Hiện giờ, mặc dù hai vị Tông Sư vẫn chưa rời khỏi kinh thành, lại xuất hiện thêm một cường giả Vô Danh nữa, nhưng tình hình trong kinh thành cũng đã dần ổn định trở lại, phần lớn người trong giang hồ đã đi cả rồi.
Lâm Bắc Phàm cũng rảnh rỗi, thường xuyên ở nhà.
"Lão đệ, không phải ngươi làm quan sao, sao trông ngươi còn rảnh rỗi hơn cả bọn ta thế này?"
Lâm Bắc Phàm cười đáp: "Ta đã xin bệ hạ nghỉ ba ngày rồi, hiện giờ đang nghỉ phép ấy mà!"
Chương 259 Bản chất của Vương gia
Bây giờ, Lâm Bắc Phàm đã trở thành cường giả Tông Sư, đã có thể đi khắp trời đất bao la này rồi, triều đình cũng khó mà giữ hắn ở lại được.
Tính mạng của hắn đã được bảo đảm rất an toàn, gánh nặng trong lòng trên cơ bản đã được hạ xuống, hắn muốn hưởng thụ cuộc sống một cách thật thoải mái.
Vì vậy ở buổi tảo triều, sau khi nhận thưởng vì đã giải quyết ổn thỏa chuyện lớn vừa qua, hắn tiện thể xin nghỉ ba ngày, nữ đế cũng sảng khoái đồng ý.
Nàng còn khích lệ Lâm Bắc Phàm ở nhà, nếu thu phục được hai vị Tông Sư kia thì càng tốt.
"Vừa hay, chúng ta có thể cùng nhau thảo luận về kiếm đạo!" Kiếm tiên mỉm cười.
"Cũng có thể cùng nhau thảo luận về đao đạo!" Đao thánh bổ sung thêm một câu.
"Được thôi!" Lâm Bắc Phàm gật đầu đáp.
Mấy người luyện võ như Mạc Như Sương, Quách Thiếu Soái, tiểu quận chúa đều chạy tới nghe ngóng.
Qua một buổi hảo luận như vậy, mọi người đều nhận được không ít lợi ích.
Kiếm tiên nhìn Lâm Bắc Phàm bằng ánh mắt vừa mừng rỡ lại có chút tiếc nuối. Mừng rỡ là bởi vì hiếm khi gặp được người nào am hiểu về kiếm như vậy.
Bất kể hắn ta nói gì, Lâm Bắc Phàm đều tiếp chuyện được cả, chỉ đôi câu là có thể làm hắn ta thức tỉnh.
Tiếc nuối là vì Lâm Bắc Phàm lại chỉ là một người đọc sách hai tay trói gà không chặt.
"Lão đệ, ngươi có hứng thú với việc học dùng kiếm không? Chỉ cần ngươi muốn, lão ca lập tức dạy cho ngươi! Mặc dù bây giờ mới tập võ là có hơi muộn, thành tựu chỉ có hạn! Nhưng với khả năng giác ngộ của ngươi chắc chắn sau này sẽ có thành tựu đấy!" Kiếm tiên nói đầy ẩn ý.
"Học dùng kiếm làm gì chứ, theo ta học dùng đao đi! Đao này trông có vẻ đơn giản nhưng dễ học mà khó thạo, ai không giác ngộ được thì chắc chắn không học nổi! Lão đệ, ngươi là một kỳ tài, đi theo ta học đao đi, chắc chắn ta sẽ dạy dỗ chu đáo!" Đao thánh vội cướp người.
"Vẫn là học kiếm tốt hơn! Lâm lão đệ là người đọc sách, kiếm khá phù hợp với thân phận và khí chất của hắn!" Kiếm tiên nói.
"Đao tốt hơn chứ! Chính vì Lâm lão đệ là người đọc sách, cơ thể quá yếu ớt, thiếu đi khí khái của một nam tử hán nên mới phải học đao, đao có thể làm cơ thể hắn khỏe mạnh hơn!" Đao thánh bảo.
"Học kiếm mới tốt."
"Học đao mới tốt."
Lâm Bắc Phàm mỉm cười mà nhìn cảnh tượng này, các ngươi đánh thắng được ta đi đã rồi hãy nói tiếp.
"Ý tốt của hai vị lão ca, ta xin được ghi nhận!"
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Chỉ là mỗi người có một chí hướng riêng! Ta là một kẻ đọc sách, một lòng làm quan tạo phúc cho dân chúng, thật sự không có hứng thú với việc đánh đánh giết giết đâu!"
"Ôi!" Hai người thở dài với vẻ tiếc nuối.
Cứ như thế, năm ngày trôi qua, vết thương của kiếm tiên và đao thánh đã hồi phục một nửa, vì vậy bọn họ tạm biệt Lâm Bắc Phàm, tiếp tục con đường tu luyện của mình.
Kinh thành cũng hoàn toàn bình thường trở lại.
Phía các phiên vương lớn và các đất nước khác vẫn đang tập trung chế tạo khí cầu lớn và tàu đệm khí.
Sau đó, điều khiến bọn họ ngạc nhiên là khí cầu lớn và tàu đệm khí mà bọn họ tạo ra chẳng thể dùng được.
Mỗi lần khí cầu lớn bay lên còn chưa tới hai mươi, ba mươi trượng đã nhanh chóng rơi xuống.
Tàu đệm khí có thể chở người và hàng hóa nhưng khi vượt quá một lượng nhất định, tất cả đều sẽ chìm.
Thế này cũng khiến bọn họ bối rối quá!
"Tại sao khí cầu lớn và tàu đệm khí này đều thất bại vậy chứ?"
"Tại sao cả hai đều không dùng được?"
Ở Ký Bắc, phủ vương gia.
Thấy khí cầu lớn và tàu đệm khí thất bại hết lần này đến lần khác, Ký Bắc vương nổi trận lôi đình: "Quân sư, ngươi giải thích cho bản vương xem, đã hơn ba tháng trôi qua rồi, triều đình đã làm ra hơn trăm khí cầu lớn, hơn nghìn tàu đệm khí mà tại sao bây giờ đến một cái mà bản vương cũng không làm ra nổi thế hả? Rốt cuộc nguyên nhân là gì, ngươi nói đi xem nào!"
Quân sư Gia Cát tiên sinh hoảng sợ run lẩy bẩy, sắc mặt cũng đã trắng bệch!
Vị vương gia này không thường xuyên nổi giận, nhưng một khi đã nổi giận thì chắc chắn rất khủng khiếp.
Trước đây từng có kẻ không làm được việc, chọc giận vương gia, kết quả bị vương gia trực tiếp xé thành hai nửa, rất đẫm máu!
Cũng vì mấy năm gần đây cần xây dựng hình tượng để chiêu mộ người tài, hạ mình cầu hiền nên hắn ta mới tu tâm dưỡng tính, giấu đi bản chất của mình, luôn tỏ vẻ hiền lành với tất cả mọi người.
Nhưng người đã đi theo vương gia mấy chục năm như quân sư đã hiểu quá rõ bản chất của hắn ta!
Thật ra, hắn ta chẳng hề thay đổi chút nào cả!
Một khi hắn ta nổi giận, hậu quả sẽ rất khó lường!
Gia Cát tiên sinh chắp tay, cúi đầu đáp: "Khởi bẩm vương gia, từ khi có được phương pháp chế tạo khí cầu lớn và tàu đệm khí, bọn ta đã tập hợp tất cả thợ thủ công trong khu vực, đốc thúc bọn họ chế tạo hai vật này, chưa từng lười biếng dù chỉ một ngày! Mong vương gia minh xét."
"Vậy tại sao vẫn cứ thất bại hả?" Vương gia hỏi trong sự tức giận.
Vì hai thứ này mà hắn ta đã tiêu tốn tổng cộng mấy trăm vạn, vương phủ cũng sắp phá sản đến nơi rồi!
Đã thế còn tiêu hao một lượng lớn nhân lực và vật lực, cho bọn họ dư dả thời gian để làm việc!
Kết quả, đến bây giờ vẫn chưa làm ra được thứ gì cả, thế này bảo hắn ta không tức sao được?
Thậm chí hắn ta còn muốn giết người luôn ấy chứ!
Chương 260 Không phải ta
Gia Cát tiên sinh vừa run rẩy vừa nói: "Khởi bẩm vương gia, theo lời thợ thủ công nói thì điểm then chốt khi chế tạo khí cầu lớn và tàu đệm khí đều là ở túi khí! Nhưng túi khí mà bọn họ làm ra không đủ bền nên mới thất bại!"
"Tại sao triều đình lại làm được?"
Vương gia lại càng giận dữ hơn: "Trong trận chiến trên trời mấy ngày trước, hai vị Tông Sư đã dùng khí cầu lớn để bay lên cao hơn ba trăm trượng mà vẫn bình yên vô sự đấy thôi, nhưng khí cầu lớn của bản vương còn chưa bay được ba mươi trượng đã rơi xuống rồi, ngươi nói cho bản vương biết thế này là sao hả?"
Hắn ta ngẫm nghĩ một hồi rồi lớn giọng chất vấn: "Có phải các ngươi ăn bớt vật liệu, tham ô công quỹ không?"
Gia Cát tiên sinh bị dọa sợ hết hồn: "Vương gia, oan quá! Bọn ta biết hai món bảo khí này rất quan trọng với vương gia nên đã trông chừng, đề phòng suốt ngày suốt đêm, tuyệt đối không để kẻ nào dám ra tay! Thợ thủ công cho rằng phương pháp chế tạo có vấn đề! Dùng phương pháp chế tạo này vốn không thể làm ra túi khí phù hợp được!"
"Phương pháp chế tạo có vấn đề sao?"
Vương gia nhíu mày, ánh mắt dần dần lạnh đi: "Phương pháp chế tạo này do Lâm Bắc Phàm tự mình giao nộp, chẳng lẽ hắn lừa bản vương?"
Thật ra, trong lòng vương gia luôn cảm thấy Lâm Bắc Phàm có vấn đề.
Mặc dù lần nào Lâm Bắc Phàm cũng giải quyết công việc ổn thỏa, nhưng mỗi lần đều tiêu tốn của hắn ta một khoản tiền lớn.
Phủ vương gia của hắn ta cũng chính vì vậy mà trở nên nghèo túng.
Hắn ta đường đường là vương gia, đã bao giờ phải nhún nhường như thế chưa?
Nếu không phải Lâm Bắc Phàm có giá trị lợi dụng lớn thì hắn ta đã sớm phái người đi làm thịt Lâm Bắc Phàm rồi!
"Chắc là không phải đâu?"
Gia Cát tiên sinh nói: "Cho dù phương pháp chế tạo này là thật hay giả thì trạng nguyên lang cũng đã dâng lên cho vương gia rồi, hắn đâu thể nói mình không liên quan gì đến chuyện này! Nếu đã như thế, tại sao hắn lại làm ra chuyện chẳng có kết quả tốt đẹp gì như vậy chứ, vừa đắc tội triều đình lại vừa đắc tội cả vương gia?"
"Nói cũng phải!" Vương gia gật đầu, người bình thưởng chẳng ai lại làm như thế cả.
Gia Cát tiên sinh thầm lau mồ hôi lạnh, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Trước giờ, hắn ta luôn dốc lòng tiến cử Lâm Bắc Phàm, nếu phía Lâm Bắc Phàm thật sự có gì đó mờ ám thì hắn ta cũng xong đời.
Cho nên, hắn ta nhất định phải nói đỡ cho Lâm Bắc Phàm, giúp người ta thoát khỏi hiềm nghi.
"Thuộc hạ nghi ngờ chắc chắn trong chuyện này có một số vấn đề!"
"Có vấn đề ở chỗ nào?"
"Có lẽ vẫn là ở phương pháp chế tạo!"
Gia Cát tiên sinh nói: "Theo lời thợ thủ công nói thì phương pháp chế tạo này có rất nhiều trình tự, phải hết sức chú ý ở khâu phối hợp vật liệu, không được xảy ra bất cứ sai sót nào! Triều đình trực tiếp chỉ đích danh trạng nguyên lang làm người giám sát thi công nên mới có thể chế tạo ra một số lượng lớn khí cầu lớn và tàu đệm khí trong thời gian ngắn! Nhưng chỗ chúng ta lại không có trạng nguyên lang, chỉ có mấy thợ thủ công bình thường mà thôi..."
"Vậy phải làm thế nào đây? Có thể bắt hắn đến đây được chắc?" Vương gia xòe bàn tay ra, lớn tiếng hỏi.
"Vương gia, tất nhiên không thể làm như thế được rồi, làm như vậy thì trạng nguyên lang sẽ bị lộ thân phận, rất bất lợi đối với nghiệp lớn của chúng ta! Nhưng chúng ta có người ở bên cạnh hắn mà, chúng ta có thể cho người từ từ hỏi hắn sau đó sửa đổi và cải thiện phương pháp chế tạo, một ngày nào đó sẽ thành công thôi!"
"Mặt khác, chúng ta còn có thể nghĩ cách lén trộm vài túi khí của triều đình! Như thế có thể so sánh đồ giữa hai bên, chẳng phải sẽ dễ dàng thành công hơn sao?"
"Xem ra..."
Vương gia chắp tay, thở dài: "Cũng chỉ đành vậy thôi!"
Vì vậy, thông qua hai người Mạc Như Sương, Ký Bắc vương chuyển lời tới Lâm Bắc Phàm.
Lâm Bắc Phàm nghe xong lại vô cùng tức giận.
Hắn chỉ vào đầu của mình, giận dữ quát: "Ta tuyệt đối trung thành với vương gia, vì vương gia mà làm nhiều chuyện phải rơi đầu như thế, thế mà đến tận bây giờ các ngươi vẫn còn nghi ngờ ta sao? Lương tâm của các ngươi bị chó tha rồi đấy à? Ta nói cho các ngươi biết, các ngươi có thể sỉ nhục lương tâm của ta nhưng tuyệt đối không thể sỉ nhục lòng trung thành của ta!"
"Công tử, không phải như vậy đâu!"
Mạc Như Sương sốt ruột bảo: "Bọn ta và vương gia không hề nghi ngờ ngươi! Chỉ là bọn ta đã làm theo phương pháp chế tạo mà ngươi đưa nhưng vẫn không thể tạo ra được túi khí có thể chịu được trong thời gian dài, vậy nên mới hỏi ngươi như vậy thôi mà!"
"Chuyện này rất bình thường thôi!"
Lâm Bắc Phàm đáp với vẻ bình tĩnh: "Cùng là con người, đều cùng đọc tứ thu ngũ kinh, nhưng tại sao có người thi đỗ tiến sĩ, thi đỗ trạng nguyên, mà lại có người thi cả đời cũng không đỗ nổi?"
"Tại sao trong số các đồng môn, tất cả mọi người đều tu luyện cùng một công pháp, nhưng tại sao có người còn trẻ mà đã trở thành Tông Sư, nhưng cũng có người tu luyện cả đời muốn đột phá một cảnh giới thấp cũng khó khăn đến vậy?"
Hai người Mạc Như Sương á khẩu không trả lời được.
"Đây chính là sự khác biệt! Sự khác biệt giữa người với người có lúc còn lớn hơn sự khác biệt giữa con người và con chó! Cho dù bản quan giám sát chặt chẽ phân xưởng của Công bộ thì trong mười cái túi khí vẫn bị hỏng mất năm cái!"
Lâm Bắc Phàm chắp tay đứng đó, tổng kết: "Bọn họ không làm ra được, có thể là vì người của bọn họ không giỏi, hoặc là có kẻ ăn bớt vật liệu, chuyện này rất bình thường thôi mà! Dù sao thì ở đâu mà chẳng có con sâu làm rầu nồi canh!"